*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi Mộ Vi Lan nói câu này ra, cô phát hiện sắc mặt của anh trở nên lạnh lùng.
Phó Hàn Tranh im lặng lái xe, cô cắn môi, tiếp tục nói: “Tôi, tôi sợ ông sẽ lại bị kích động. Lần trước bởi vì tôi mà ông ấy mới phải vào bệnh viện. Tôi đã thấy rất có lỗi, nếu như..”
“Cô sợ ông bị kích động, hay là không muốn kết hôn với tôi?"
Phó Hàn Tranh lạnh lùng nói.
Câu hỏi này của anh có vẻ khá bực tức, Mộ Vi Lan cũng hơi buồn phiền: “Vậy anh thì sao? Anh thực sự muốn kết hôn với tôi à?"
Phó Hàn Tranh không thể nói ra những lời đường mật yêu thương, hơn nữa, anh dự định kết hôn với Mộ Vi Lan một phần cũng là vì Tiểu Đường Đậu.
Mộ Vi Lan cúi mặt xuống, biết rằng anh sẽ không trả lời nữa, cũng chắc chắn rằng anh sẽ không trả lời được đáp án mà cô mong muốn, cô điềm tĩnh nói: "Anh chỉ là muốn kết hôn, còn về người kết hôn là ai, thực ra anh không hề quan tâm. Nhưng đối với tôi mà nói nó rất quan tọng.”
Cô không thể kết hôn với anh trong khi biết rõ trong lòng anh không có cô.
Phó Hàn Tranh kết hôn với cô chỉ là để che giấu tình cảm của anh và Hướng Nam Tây. Cô không phải là thánh nhân gì cả, tại sao cô phải hy sinh mình chứ.
Không khí trong xe trở nên ngột ngạt.
Tiểu Đường Đậu chớp chớp mắt, cô bé ngước nhìn Phó Hàn Tranh và Mộ Vi Lan: “Bố, Mộ Mộ, hai người cãi nhau sao?"
Mộ Vi Lan giật mình, vừa nãy cô chỉ mải tranh luận với Phó Hàn Tranh, quên mất rằng Tiểu Đường Đậu còn đang ở trên xe.
"Mẹ không cãi nhau với bố con, có phải là làm con sợ rồi không?"
Mộ Vi Lan ôm cô bé, sắc mặt dịu dàng hơn, cô mỉm cười xoa đầu cô bé.
Tiểu Đường Đậu chu môi: “Con không thích bố và Mộ Mộ cãi nhau."
“Ừm, không cãi nhau, đều nghe theo Đường Đậu."
Mộ Vi Lan hơi ngước lên nhìn người đàn ông đang lái xe, sắc mặt vẫn rất lạnh lùng.
Cô vốn dĩ muốn nói cho anh biế cô có thể tham gia cuộc thi của Á Hoa. Nhưng bây giờ, cô bớt nói là tốt nhất. Tính tình Phó Hàn Tranh thất thường, rất khó để phục vụ và làm hài lòng anh. Sau khi về đến nhà, Phó Hàn Tranh đi thẳng lên phòng sách trên lầu.
Mộ Vi Lan cắn môi, người đàn ông này, có cần phải như thế không, tại sao vẫn còn giận dỗi chứ?
Biệt thự nhà họ Thẩm.
Thẩm Uyển Yêu nho nhã ngồi trước bàn trang điểm sơn móng tay, người làm bước vào thông báo: “Cô chủ, anh Giản đã đợi ở dưới lầu hơn một tiếng rồi, cô có muốn mời anh ấy vào trong không?"
Thẩm Uyển Yêu lạnh lùng nói: “Nếu cô muốn mời anh ta vào nhà như thế thì cô đi đi."
Người làm không dám nói nữa, tính khí của Thẩm Uyển Yêu rất xấu, nên người làm không dám làm trái ý cô ta.
Bên ngoài biệt thự, Giản Triết hét lên: “Uyển Yêu! Chuyện em kêu anh làm đã thành công rồi! Mong em hãy tha thứ cho anh! Anh và Mộ Vi Lan thực sự không có chút quan hệ nào!"
Thẩm Uyển Yêu sơn xong móng tay, cô ta cười khẩy một tiếng.
Anh ta thực sự không ngu ngốc đến mức tưởng rằng chỉ cần anh ta đến nhà họ Phó thay cô ta làm việc, cô ta sẽ quay lại với anh ta đó chứ?
Một là, cô ta vốn dĩ không muốn ở bên cạnh anh ta bởi vì xảy ra vụ bê bối trong đám cưới. Bây giờ nhà họ Giản lại không còn gì có thể bám víu được nữa, cô ta lấy một người thảm hại để làm gì?
Mục tiêu hiện tại của cô ta là Kỳ Ngạn Lễ.
Hai là, anh ta đến nhà họ Phó làm những chuyện đó, cho dù ông Phó tin những việc đó thì đã sao. Hơn nữa cũng không có ai thích người tự hại mình, Giản Triết chắc chắn sẽ không nhận được bất kỳ lợi ích tốt đẹp nào từ nhà họ Phó. Anh ta đã đắc tội với nhà họ Phó, nếu cô ta còn dây dưa với anh ta, chẳng phải sẽ tự gây phiền phức cho mình sao?
“Uyển Yêu! Em hãy cho anh một cơ hội có được không! Anh xin em đấy! Anh thực sự rất yêu em!”
Thẩm Uyển Yêu đứng dậy, thong thả bước ra khỏi phòng và dặn dò người làm: “Để anh ta vào đây đi."
“Vâng, thưa cô chủ."
Giản Triết vừa bước vào, anh ta nhanh chóng nắm tay của cô ta, vui mừng nói: “Uyển Yêu, chuyện em giao cho anh, anh đã làm xong hết rồi. Em hãy xem biểu hiện lần này của anh, mà cho anh thêm một cơ hội có được không?"
Thẩm Uyển Yêu rụt tay lại: “Anh bỏ tôi ra, làm nhòe hết sơn móng tay của tôi rồi."
Giản Triết vội vàng buông ra: “Uyển Yêu..."
Thẩm Uyển Yêu thổi sơn móng tay, cao ngạo nói: "Vì anh đã đứng đợi ở ngoài cửa lâu như vậy, nên hôm nay tôi sẽ nói rõ cho anh biết, mối quan hệ của chúng ta đã kết thúc rồi. Sau này anh đừng đến nhà tôi nữa, mẹ tôi nhìn thấy sẽ không vui đâu."
Sắc mặt Giản Triết cứng đờ: “Tại sao chứ? Chẳng phải em nói chỉ cần anh vạch trần bộ mặt thật của Mộ Vi Lan trước mặt ông Phó, em sẽ làm lành với anh sao?"
"Tôi nói làm lành với anh khi nào? Tôi chỉ nói sẽ cho anh một cơ hội, nhưng hai ngày nay tôi đã suy nghĩ kĩ rồi, tôi cảm thấy hai chúng ta nên kết thúc là tốt nhất, hơn nữa, tôi đã không còn thích anh.”
Giản Triết không tin, anh ta nắm lấy vai của Thẩm Uyển Yêu: “Uyển Yêu, em đừng đối xử với anh như thế! Năm đó anh từ bỏ Mộ Vi Lan để ở bên cạnh em, bây giờ em lại chỉ nói một câu chúng ta kết thúc rồi để đuổi anh đi sao?”
Thẩm Uyển Yêu cau mày, đẩy anh ta ra: “Giản Triết, anh là đàn ông mà lại bám lấy phụ nữ không tha, anh quá kém cỏi rồi đấy! Nếu không phải vì Mộ Vi