*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Hơn nữa cái gì?"
Hơi thở nguy hiểm của người đàn ông lại gần hơn. Mộ Vi Lan đặt tay sau lưng, vô thức di chuyển về phía mông, cảnh giác nhìn anh: “Hơn nữa không phải là do tôi tìm bố tới. Còn nữa, anh rõ ràng biết Hướng Nam Tây sai người bắt cóc tôi, tại sao lại bao che cho cô ta phạm tội?"
“Cô nghe trộm?"
"Tôi đến tìm anh để hỏi chuyện của Tiểu Đường Đậu, nhưng không ngờ lại bắt gặp anh đang vụng trộm với Hướng Nam Tây, và tôi càng không ngờ anh bao che tội lỗi cho Hướng Nam Tây! Phó Hàn Tranh, nếu anh là đàn ông, anh hãy...”
Anh véo cằm cô, cúi đầu hôn cô để cô không nói nữa.
Nụ hôn này, cáu kỉnh và phẫn nộ!
Vụng trộm? Cô tưởng rằng anh vụng trộm với Hướng Nam Tây?!
"Tôi có phải là đàn ông hay không, lát nữa cô sẽ biết!”
Phó Hàn Tranh tháo cà vạt ra, ánh mắt đen lạnh lùng, nhuộm một lớp dục vong đen tối. Mộ Vi Lan sợ hãi lùi về phía sau: “Anh, anh muốn làm gì! Phó Hàn Tranh, tôi cảnh cáo anh, anh không được phép..."
"Không được phép làm gì?"
Anh nắm lấy mắt cá chân mảnh khảnh của cô và kéo cô trở lại giường: "Không được phép hôn cô, hay là không được phép chạm vào cô?”
"Soạt" một tiếng, chiếc áo mỏng trên người cô đã bị Phó Hàn Tranh xé toạc, các nút bấm rơi xuống sàn nhà, phát ra một tiếng kêu buồn tẻ. Mộ Vi Lan mắt đỏ hoe, hai tay ôm chặt trước ngực, cắn môi và hét lên: “Anh muốn phát tiết thì đi tìm Hướng Nam Tây! Tôi không có nghĩa vụ phải phục vụ anh!"
Phó Hàn Tranh cười lạnh lùng và nói: “Cô tưởng rằng căn biệt thự của nhà họ Mộ là tặng miễn phí cho cô hay sao?
"Khốn kiếp...!"
Cô bị anh đè trên người, nụ hôn đầy chiếm hữu khiến Mộ Vi Lan tuyệt vọng, nước mắt từ trong khóe mắt tuôn ra, Phó Hàn Tranh bực bội, anh xoay người cô lại, áp ngực vào lưng cô, đôi môi mỏng ghé sát lại gần tai cô và lạnh lùng nói: "Ba năm trước đã bán thân một lần, bây giờ còn giả vờ dè dặt với tôi?"
Nước mắt của Mộ Vi Lan không ngừng tuôn rơi: "Phó Hàn Tranh! Anh là đồ khốn nạn!"
Những giọt nước mắt nóng bỏng làm ướt cả khăn gối. Mộ Vi Lan nắm chặt lấy tấm ga giường, muốn chống cự, nhưng lại bị Phó Hàn Tranh giữ chặt. Nếu hai người cùng tự nguyện làm tình là một cuộc hoan lạc tuyệt vời, vậy thì sự chiếm hữu không tự nguyện này không khác gì với việc bị cưỡng hiếp!
Bàn tay to của Phó Hàn Tranh lạnh lùng lột bỏ vỏ bọc cuối cùng của cô, như thể nghiền nát tôn nghiêm của cô dưới chân!
Mộ Vi Lan muốn trốn tránh, nhưng người đàn ông tách hai chân cô ra, hạ eo cô xuống và xông thẳng vào vùng đất cấm của cô!
Mộ Vi Lan đau đớn nhíu mày!
Cơn đau ngay lập tức xâm chiếm não, kéo theo các tế bào thần kinh của cơ thể, nhưng cô dùng sức nắm chặt lấy ga giường, cắn chặt răng và không để mình phát ra bất cứ âm thanh cầu xin nào.
Phó Hàn Tranh nhìn người phụ nữ bướng bỉnh dưới thân mình, anh véo cằm cô, giọng nói đầy lạnh lùng: “Cô cứng đầu chỗ tôi, không có lợi chút nào cho cô đâu!”
Người đàn ông đè cô nhiều lần, Mộ Vi Lan đau đớn sắp ngất đi, nhưng lại có một cảm giác tê dại lạ lùng trong cơ thể, cảm giác khoái cảm này khiến cô muốn hét lên, nhưng cảm giác nhục nhã khiến cô cắn chặt môi, không để mình phát ra những âm thanh xấu hổ đó.
Nhưng cô càng không cầu xin, ham muốn chinh phục của đàn ông trong người Phó Hàn Tranh lại càng lớn. Anh lật người cô lại đối diện với anh, tách đôi chân của cô ra và quấn quanh eo anh, sau đó dùng sức đâm vào cơ thể nhỏ bé của cô hết lần này đến lần khác...
Không biết Phó Hàn Tranh đã đi vào trong cơ thể cô bao nhiêu lần, cho đến khi cô quá mệt và ngất đi, anh mới buông tha CÔ.
Trong ký ức mơ hồ, Phó Hàn Tranh ôm cô vào trong phòng tắm rửa, cô không biết mình đã vượt qua đêm đó như thế nào. Khi cô thức dậy, đã là sáng hôm sau.
Trong phòng ngủ, vẫn còn vương vấn mùi của tình dục. Cơ thể cô dường như bị nghiền nát bởi một chiếc xe tải, tay chân đều nhức mỏi, đặc biệt là bộ phận bên dưới càng đau hơn!
Phó Hàn Tranh đã rời đi, không thương tiếc cô một chút nào. Mộ Vi Lan ôm chăn và vùi mặt mình xuống, cô bật khóc một cách bất lực.
Tại sao Phó Hàn Tranh lại đối xử với cô như vậy? Cô không phải là tình nhân của anh, cũng không phải là vợ anh. Anh dựa vào đâu mà không thèm quan tâm xem cô có đồng ý hay không đã cưỡng bức cô?!
Nhưng điều đáng buồn hơn cả không phải là vì cô lại để anh làm chuyện đó, mà là vì bộ dạng lạnh lùng của anh, nó có khác biệt gì với so với việc qua đường đâu cơ chứ?
Cô không phải là kỹ nữ, tại sao phải chịu đựng sự đối xử khốn nạn như vậy!
Cô co rúm lại trong chăn, khóc đau khổ hơn, nỗi buồn trong lòng cô giống như bị ai đó dùng nắm đấm đập mạnh vào trái tim cô!
Bên ngoài cửa phòng ngủ, Tiểu Đường Đậu chớp chớp mắt, ngước lên nhìn khuông mặt lạnh lùng của Phó Hàn Tranh và nói: “Bố, Mộ Mộ khóc rồi, con muốn vào trong xem mẹ thế nào."
Phó Hàn Tranh điềm tĩnh, anh cúi người xuống ôm cô bé lên và lặng lẽ đi xuống cầu thang.
Mặc dù Tiểu Đường Đậu còn nhỏ, nhưng rất biết quan sát cảm xúc của bố cô. Mặc dù thường ngày Phó Hàn Tranh rất thương cô bé, nhưng khi Phó Hàn Tranh nổi giận, Tiểu Đường Đậu cũng không dám chống lại anh. Khi xuống đến lầu, Phó Hàn Tranh đặt cô bé xuống ghế ngồi của trẻ con, sau đó anh cũng ngồi xuống và chỉ nói: “Ăn sáng đi."
Tiểu Đường Đậu ngoan ngoãn gật đầu, cầm lấy ly sữa và uống một ngụm, cô bé không quên ngẩng đầu lên nhìn động tĩnh trên lầu, cô bé khẽ nói: “Bố, nếu chúng ta không quan tâm đến Mộ Mộ, liệu Mộ Mộ có tức giận mà bỏ đi không?"
Phó Hàn Tranh cầm con dao trong tay, hơi khựng lại, rồi bình tĩnh đáp: "Tức giận bỏ đi cũng tốt, mắt không thấy tim không buồn."