Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 688



Chương 688:

 

Cô rất muốn xem lén bí mật nhỏ trong nội tâm anh một chút!

 

Lúc này, Nguyệt Như Ca đã tìm Lục Hỉ Bảo suốt nửa ngày, biệt thự này đúng là quá lớn, Nguyệt Như Ca tìm đến mất kiên nhẫn, thế là chống eo rống lên một tiếng: “Lục Hỉ Bảo!”

 

Lục Hỉ Bảo giật bắn mình một cái, yêu nữ đến tìm cô rồi, cô vội vàng đậy cái hộp sắt lại, nếu như để cho Nguyệt Như Ca nhìn thấy những thứ này, nhất định sẽ lớn tiếng cười nhạo Giang Thanh Việt nhà côi Sau khi Lục Hỉ Bảo nhét đồ trở vào hộp thiếc, cô liền giấu đi, sau đó đóng két bảo hiểm lại.

 

Lúc Nguyệt Như Ca tìm đến được phòng làm việc, vừa đẩy cửa ra đã nhìn thấy cô cầm một quyển manga đọc say mê.

 

“Sao cô lại chạy đến phòng làm việc của Giang Thanh Việt thế này?

 

Trong phòng làm việc của anh ta có rất nhiều cơ quan ngầm, lỡ như đụng phải, không khéo bị cơ quan khởi động bản chết cô đấy”

 

Lục Hỉ Bảo rụt cổ run lên, “Có thật không? Cô không lừa tôi chứ?”

 

Nguyệt Như Ca khẽ hừ một tiếng, cố ý hù dọa cô, “Lừa cô làm gì, còn không mau đi ra đi”

 

Lục Hỉ Bảo vội vàng chạy ra khỏi phòng làm việc, nơi nguy hiểm như vậy, sau này vẫn không nên đi vào là tốt nhất!

 

Đến sau khi ăn xong cơm tối, Nguyệt Như Ca đã ngủ, hôm nay Lục Hỉ Bảo hiếm hoi thức làm một con cú đêm.

 

Trong lòng cô tâm tâm niệm niệm muốn đọc trộm quyển nhật ký của Giang Thanh Việt, sau đó liền xoay mình xuống giường, chạy vào.

 

phòng làm việc, lén mở két lấy chiếc hộp thiếc kia ra ngoài Lục Hỉ Bảo ôm hộp thiếc kia, chạy vèo vào trong phòng ngủ như: một làn khói, sau đó bắt chéo chân ngồi trên chiếc giường lớn mềm mại, khám phá bí mật nhỏ của Giang Thanh Việt.

 

Lục Hỉ Bảo ném chiếc bra một trăm phần trăm cotton trắng muốt kia ném qua một bên, sau đó cầm quyển nhật ký nghiêm túc lật ra.

 

“Ngày 30 tháng 6 năm 2007, đêm, tâm trạng tốt. Tối nay tôi làm nhiệm vụ, bị người ta đánh lén, nhưng được một cô bé cấp cứu cho, tôi không ngờ cô ấy lại quay lại tìm tôi, tôi còn cho rằng cô bé ấy nhỏ bé yếu ớt như vậy, sẽ bị súng trong tay tôi dọa sợ chạy mất. Có lẽ là thật sự có duyên phận, sợi dây đỏ đeo trên tay cô ấy vướng lên tay tôi, bị tôi nhặt được, trên sợi dây đỏ có ba hạt châu nhỏ, phía trên có khắc ba chữ, Lục Hỉ Bảo. Thì ra cô ấy tên là Lục Hỉ Bảo”

 

“Ngày 1 tháng 9 năm 2007, trời mưa. Cũng không biết tại sao, tôi lại phái người đi điều tra Lục Hỉ Bảo, biết được cô là người ở thị trấn Thanh Hà, đi học ở trường trung học cơ sở Thanh Hà. Hôm nay chắc là cô bé phải đi học, đáng tiếc trời mưa, cũng không biết cặp sách của cô có bị ướt hay không nữa”

 

“Ngày 1 tháng 9 năm 2007, đêm. Hôm nay tôi bỏ ra hai tiếng lái xe, chạy đến trường trung học cơ sở Thanh Hà đi xem cô bé kia thế nào, quả nhiên, cô không mang theo dù, nhưng tôi bảo lính gác cửa giữ lại một cây dù đưa cho cô. Coi như báo đáp ân cứu mạng của cô đối với tôi vậy”

 

Lục Hỉ Bảo trợn to hai mắt, cô nhớ ra rồi, năm đó cô lúc cô học cấp hai, đúng là có lần tựu trường mà trời mưa, có một người lạ đưa cây dù cho cô, còn nói là dù của bố cô đưa, nhưng mà cô nhớ nhà bọn họ căn bản không cái loại dù đó, hơn nữa sau khi về nhà, cô cũng hỏi bố, bố nói bố không đến trường học đưa dù cho cô.

 

Nhưng lúc đó, Lục Hỉ Bảo chỉ cho rằng người lạ trước cổng trường là phụ huynh đưa dù nhầm cho học sinh thôi, có thể là được phụ huynh khác nhờ đưa dù cho con họ.

 

Nhưng không ngờ được, cây dù kia, lại là của Giang Thanh Việt cố ý đưa cho cô.

 

Buồng tim nho nhỏ của Lục Hỉ Bảo đập rộn ràng như trống trận.

 

Cô vội vàng lật tiếp trang nhật ký phía sau.

 

“Ngày 30 tháng 11 năm 2007, trời âm u. Đã rất nhiều ngày không đi thăm cô bé kia, không hiểu sao cảm thấy hơi nhớ nhớ, chẳng lẽ là bởi vì lúc tôi làm nhiệm vụ, đều mang theo chiếc vòng đeo tay nho nhỏ của cô ấy, ngày nào cũng nhìn, cho nên nhìn đến bệnh luôn rồi?”

 

“Ngày 31 tháng 12 năm 2007, đêm. Chỉ lát nữa thôi là sang năm mới, có lẽ những gia đình hạnh phúc như cô bé đó, bây giờ hẳn là đang ôm tỉ vi cùng người nhà xem Chương trình đón giao thừa nhỉ”

 

“Ngày 14 tháng 2 năm 2008, đêm. Hôm nay là lễ tình nhân, cũng là đêm ba mươi Tết. Không nơi nào có thể đi, tôi lại lái xe chạy đến thị trấi Thanh Hà như có ma xui quỷ khiến. Tôi nhìn thấy cô bé, cô bé và mộ: đám con trai tuổi tác không chênh lệch bao nhiêu đang vui đùa với nhau, đang đốt một đống lửa dưới lầu, cười nói rất vui vẻ. Tôi chỉ biết ngồi trên xe xa xa nhìn cô, chỉ chốc lát, bố mẹ cô gọi cô trở về ăn sủi cảo. Tôi chưa bao giờ được đón một giao thừa trọn vẹn nào bên bố mẹ.

 

Cũng không có ai kêu tôi về ăn sủi cảo vào lúc giao thừa”

 

Đọc đến đây, cả người Lục Hỉ Bảo run lên bần bật, con ngươi cũng bị nước mắt làm dính bết lại.

 

Nước mắt, nhỏ xuống, rơi vào trên giấy, ướt nhòe.

 

Không có ai cùng anh đón giao thừa, không có ai gọi anh về cùng ăn sủi cảo, sau này đã có cô ở bên cạnh anh, bất kể là ngày lễ gì, cô đều sẽ ở bên anh.

 

Lục Hỉ Bảo khit nước mũi, bàn tay nhỏ bé xoa xoa hốc mắt ướt át, tiếp tục đọc.

 

“Ngày 30 tháng 6 năm 2008, cô bé kia hẳn là được nghỉ hè rồi, chúc em sang năm có thể thi lên cấp ba với kết quả tốt nhất.”


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv