Chương 541: Muốn được ở bên cạnh cô gái của anh mãi mãi
Lục Hỉ Bảo cố nén nước mắt lại, bước đến giường bệnh của Giang Thanh Việt, “Bác sĩ nói anh bị xuất huyết dạ dày, sáng sớm nay còn đột nhiên ngất đi, em cứ tưởng… Giang Thanh Việt, anh thực sự dọa chết em rồi đấy…”
Giang Thanh Việt giật giật đôi môi tái nhợt không chút máu, cười nhạt nói: “Em là bác sĩ mà, đáng lẽ phải thấy qua mấy tình huống như vậy nhiều rồi chứ, sao mà bị dọa đến thế chứ”
Lục Hỉ Bảo là một bác sĩ, quả thực đã chứng kiến rất nhiều bệnh nhân bị ngất, nhưng người ngất xỉu không phải ai khác, chính là Giang Thanh Việt, cô ấy làm sao mà không lo lắng cho được, vừa rồi cô đang ngồi bên ngoài phòng cấp cứu, toàn thân gần như tê dại, còn tay thì cứ run lẩy bẩy.
“Chuyện này làm sao có thể giống nhau chứ, người ngất đi là anh làm sao mà em không lo cho được…”
Giang Thanh Việt đưa tay lau nước mắt cho Lục HỶ Bảo rồi an ủi: “Đừng khóc nữa, chẳng phải bây giờ anh khỏe lại rồi sao?”
Lục Hỉ Bảo vẫn chưa thả lỏng cảnh giác, bởi vì lúc sáng Giang Thanh Việt ngất đi, trông tình trạng xuất huyết dạ dày của anh ấy so với bệnh nhân bình thường khác nghiêm trọng hơn nhiều, cô lo lắng nói: “Anh còn cảm thấy không thoải mái ở đâu không? Nếu anh cảm thấy không thoải mái thì phải nói với em đấy.”
“Được rồi”
Phó Hàn Tranh ho nhẹ, cắt ngang cuộc trò chuyện của họ.
Giang Thanh Việt sau đó mới nhìn thấy Phó Hàn Tranh và Mộ Vi Lan: “Sao hai người lại đến đây?”
Lục Hỉ Bảo trả lời: “Là em gọi điện cho Vi Lan đấy, bởi vì vừa rồi anh đang trong phòng cấp cứu phải cần người nhà đến ký tên, nhưng… nhưng em lại không biết người nhà của anh là ai cả, thế nên mới hỏi Phó tổng có biết hay không”
Phó Hàn Tranh nói: “Dù sao thì anh cũng không sao rồi, vậy tôi với Vi Lan đi trước đây, còn có một bệnh nhân bị xuất huyết dạ dày đang chờ chúng tôi thăm.”
Lục Hỉ Bảo khẽ cau mày: “Hai ngày qua đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao bệnh nhân xuất huyết dạ dày lại nhiều thế chứ?”
Mộ Vi Lan cũng thở dài và nói: “Bây giờ mọi người ăn uống thất thường, thường ăn đồ ngoài với lẩu, lại còn uống nhiều rượu, tất nhiên dạ dày cũng có nhiều vấn đề.
Hy Bảo, cô hãy chăm sóc tốt cho bác sĩ Giang, tôi và Hàn Tranh sẽ đi trước, nếu có chuyện gì thì cứ liên lạc với chúng tôi.”
Lục Hỉ Bảo gật đầu: “Được, trên đường chú ý an toàn.”
Sau khi Phó Hàn Tranh và Mộ Vi Lan rời khỏi phòng khám, Lục Hỉ Bảo vô thức hỏi: “Từ tối hôm qua đến giờ anh chưa ăn gì cả, có đói không?”
“ừ”
“A, hiện tại bác sĩ vẫn chưa cho phép ăn, để lát nữa em đi hỏi bác sĩ xem khi nào mới có thể ăn được thức ăn Sau khi Lục Hỉ Bảo nói xong, thì mới nhận ra ánh mắt của Giang Thanh Việt vẫn đang nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cô, cô chạm vội sờ vào khuôn mặt của mình: “Sao anh nhìn em mãi thế?”
“Anh đang nghĩ, khi nào thì tên của chúng ta mới xuất hiện trong cùng một sổ hộ khẩu đây.”
Lục Hỉ Bảo đỏ mặt, xấu hổ rũ mắt xuống, kìm lại nụ cười trên môi, ngơ ngác nói: “Chuyện đó… ba mẹ em còn chưa đồng ý cho chúng ta ở chung, nhưng… đợi đến khi nào anh khỏe hơn rồi xuất viện rồi, thì chúng ta hãy bàn về việc này.”
Hơn nữa, nếu cầu hôn, thì ít nhiều cũng nên có chút thành ý, là con gái nên dè dặt. Ít nhất đợi con trai chủ động mua nhẫn kim cương, dâng hoa tươi, đến lúc đó đồng ý cũng chưa muộn.
Giang Thanh Việt nhìn cái đầu nhỏ nhắn đang rũ xuống của Lục Hỉ Bảo, đáy mắt anh bỗng sáng lên.
Nếu có cơ hội, anh rất muốn ở bên cạnh người con gái của mình cả đời, nhưng nếu anh không thể sống lâu tới mức đó, thì có nên buông thả sớm thì tốt hơn không?
“Bảo à”
“Dạ?
Lục Hỉ Bảo ngẩng đầu lên, cằm bị đầu ngón tay hơi lạnh của anh nâng lên, khuôn mặt thanh tú trước mặt đột nhiên nở ra, rồi hai đôi môi áp vào nhau.
Nụ hôn này đột ngột đến nỗi khiến Lục Hỉ Bảo ngẩn ra.
Sau khi Giang Thanh Việt uống nước xong rồi đi ngủ, Lục Hỉ Bảo cầm theo điện thoại bước ra phòng bệnh, không thể kìm nén được cái ý nghĩ phải gửi tin nhắn cho Mộ Vi Lan.
“Vừa rồi, Giang Thanh Việt dường như đã cầu hôn tôi.”
Sau khi nhận được tin nhắn WeChat này, Mộ Vi Lan đơ người ra một lúc, rồi sau đó cười đáp lại: “Sao gọi là hình như? Thế cuối cùng có cầu hôn hay không?”
Lục Hỉ Bảo cầm điện thoại di động ngọt ngào trả lời: “Thì… cứ cho là cầu hôn đi? Anh ấy đột nhiên hỏi, khi nào thì tên của tôi và anh ấy mới có thể xuất hiện trong cùng một sổ hộ khẩu. Mặc dù không có đề nghị rõ ràng, nhưng anh ấy giống như đang chờ hồi đáp của tôi vậy đó?”
“Có vẻ như không uổng công cô chụp được bó hoa cô dâu tung rồi. Xem ra người sắp kết hôn có lẽ là cô đấy.”
Phó Hàn Tranh trêu chọc: “Bà Phó bây giờ thật sự càng ngày càng giống như một bà chủ rồi.”
Mộ Vi Lan cười toe toét, nhưng rồi nghiêm túc nói: “Ngài Phó à, anh dành chút thời gian rảnh để em cùng anh đi nội soi dạ dày xem thử thế nào.”
Phó Hàn Tranh: “…”
Trong phòng bệnh, Lục Hỉ Bảo vẫn luôn ở bên cạnh Giang Thanh Việt, đến đêm, thì nằm cạnh giường Giang Thanh Việt, rồi ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Điện thoại di động của Giang Thanh Việt đổ chuông, số điện thoại người gọi đến là Thomson.
Giang Thanh Việt sợ sẽ đánh thức Lục Hỉ Bảo nên đã cầm thoại bước ra khỏi giường bệnh mới trả lời cuộc gọi.
Vừa nhận điện thoại thì có tiếng chửi bới văng tục.
“Giang Thanh Việt! Anh muốn chết sao? Tôi đã bàn bạc với Ruge, nếu anh không trở về Ý, thì tôi sẽ cùng với Ruge lái trực thăng đến trói anh lại mang về đấy!”
Giang Thanh Việt đứng ở cuối hành lang, nhìn màn đêm mênh mông ngoài cửa sổ, ánh mắt lạnh lẽo cô đơn, nhẹ giọng nói: “Tôi sẽ trở về sớm nhất có thể”
“Sao anh lại trở về? Có dẫn theo bạn gái của anh theo cùng không? Cô ấy có biết tình trạng thể chất hiện tại của anh không?”
Phía bên này, Giang Thanh Việt im lặng một lúc lâu rồi mới chậm rãi nói: “Tôi sẽ kết thúc mối quan hệ này.”
“Giang, tôi hy vọng lân này anh nói được sẽ làm được.
Thân phận của anh rất nguy hiểm. Đối với Lục Hỉ Bảo mà nói, đó không phải là một nơi gửi gắm tốt đâu. Hơn nữa, hiện tại tính mạng của anh có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào. Đôi khi tôi thực sự không hiểu anh đang nghĩ gì.
Nếu anh không yêu cô gái này, thì bệnh tình của anh có thể sẽ không tái phát. Tôi đã nói từ lâu rằng chế độ ăn uống và tâm trạng của anh cần phải được chăm sóc thật tốt, nhưng khi gặp Lục Hỉ Bảo này, mỗi lần anh cảm thấy đau buồn thì lại uống nhiều rượu. Tình yêu quan trọng hơn tính mạng của anh sao?”
“Nếu không có chuyện gì thì đừng gọi lại cho tôi.”
Tít tít tít… điện thoại phát ra một tiếng bíp dài.
“Này…! Anh mau trở về Ý đi… Khốn kiếp! Cúp điện thoại của tôi!”