Đang nói về chuyện tăng cân thì cửa phòng đột nhiên bị ai đó gõ cộc Cộc.
“Cậu chủ, mợ chủ, đến giờ ăn tối rồi. Ông chủ gọi hai người xuống lầu.
“Lập tức tới ngay."
Phó Hàn Tranh nhìn Mộ Vi Lan, nói: “Anh đồng ý chờ đến khi em gầy rồi mới cử hành hôn lễ, nhưng em phải tìm cách thuyết phục được cha
Ông chủ Phó thậm chí còn muốn cử hành hôn lễ cho bọn họ vào ngay ngày mai, để tránh miệng lưỡi của những kẻ nhàn hạ ngoài kia. Lần trước khi em trai tổ chức tiệc đầy tháng, ông chủ Phó và mẹ Cổ Vũ Tình vừa gặp đã thân, hai nhà thân gia nói chuyện rất vui vẻ, người lớn cũng tất bật chuẩn bị hôn lễ.
Không phải Mộ Vi Lan không muốn tổ chức hôn lễ, mà vì cô vừa mới đến thời kì hậu sản. Hiện tại, dù là dáng người hay trạng thái đều không phải là tốt nhất. Nếu mặc váy cưới chắc chắn sẽ không thể đẹp nhất, mỗi một người con gái đều có chút hư vinh như vậy. Rất nhiều cô gái nỗ lực giảm cân trước khi kết hôn chỉ để mặc chiếc áo cưới cỡ nhỏ nhất, vừa đẹp, vừa gầy mà lại hạnh phúc trong lễ đường.
Lúc ngồi trên bàn cơm ăn tối, ông Phó quả nhiên nhắc lại chuyện này.
"Các con định cân nhắc chuyện hôn lễ như nào? Ba nghĩ các con nên tổ chức sớm một chút để ba còn biết ăn nói với ông bà sui gia, không người ta lại bảo nhà họ Phó chúng ta không coi trọng Vi Lan”
Mộ Vi Lan vội nói: “Ba, không sao đâu. Con và Hàn Tranh hiện tại đều khá bận rộn. Con có thể nói với mẹ con mà, bà ấy không ngại gì đâu.”
Ông Phó nghĩ một lát rồi nói: “Hàn Tranh, Vi Lan, ba không có ý gì đầu nhưng các con cũng đã sinh hai đứa con rồi mà còn vẫn chưa tổ chức hôn lễ, lão già này không chịu được nữa đâu. Nếu các con sợ rằng đám cưới quá rườm rà thì ba sẽ thuê người lo cho, hai đứa các con chỉ cần mặc áo cưới rồi đứng một chỗ là được rồi, không phiền phức gì đâu.
Mộ Vi Lan cắn miếng bông cải xanh, nhìn qua Phó Hàn Tranh.
Lúc này, Phó Hàn Tranh mới từ tốn nói: “Ba, là như thế này, Vi Lan vừa mới đến thời kì hậu sản, thân thể vẫn chưa khôi phục được tốt. Con gái ai mà chẳng muốn gầy để mặc áo cưới đẹp nhất, chúng ta nên cho cô ấy thời gian để phục hồi lại cơ thể.”
Ông Phó nghe vậy, nhíu mày một cái, chăm chú đánh giá Mộ Vi Lan, nghiêm túc nói: “Đâu có, con có mập chỗ nào đâu? Bây giờ không phải rất vừa vặn sao? Trước kia gầy quá không tốt đâu, như vậy mới là ổn này”
Mộ Vi Lan bị nói vậy, mặt lập tức nóng bừng: “Ba, hiện tại con rất mập. Có lẽ không mặc vừa áo cưới đầu...
Ông Phó bĩu môi nói: “Áo cưới thì phải đặt may, mà đã như vậy thì đều dựa trên số đo của con mà làm, sao có thể không mặc vừa được?”
Tiểu Đường Đậu nắm lấy miếng xương sườn bằng đôi bàn tay nhỏ xíu, đôi mắt to tròn nhìn tới nhìn lui, cuối cùng nói với ông chủ: “Ông nội, mẹ hiện tại béo lắm, mặc áo cưới vào không đẹp đâu.”
Mộ Vi Lan: “..."
Mặc dù những gì Tiểu Đường Đậu nói là sự thật thì nó vẫn như vết dao cứa sâu vào tim cô.
Trong bữa tối, Mộ Vi Lan không ăn gì nhiều, chỉ ăn mấy miếng bông cải xanh và hai miếng cơm.
Chờ đến khi Mộ Vi Lan rời khỏi bàn ăn, ông chủ Phó mới nhìn vào chén cơm còn dang dở của cô, hỏi: “Sao vậy? Bị ba thúc giục nên mất hứng sao?”
Phó Hàn Tranh thản nhiên nói: “Cô ấy giảm béo”
Sau bữa tối, Phó Hàn Tranh gọi
Tiểu Đường Đậu sang một bên.
Trên cái miệng nhỏ của Tiểu Đường Đậu còn có một hạt cơm, Phó Hàn Tranh giơ tay lên lấy hạt cơm ra, răn dạy: “Về sau không được phép nói mẹ béo.”
Tiểu Đường Đậu nhướng mày nói: “Nhưng mà ba ơi, vừa nãy con đã nói đỡ giúp mẹ mà. Ông nội thúc giục ba mẹ tổ chức hôn lễ, con đã giúp mẹ kéo dài thời gian giảm béo.
"Lần sau không được nói vậy.
Tiểu Đường Đậu cong môi lên: “Vâng, nhưng thực sự là mẹ mập hơn rất nhiều.”
Phó Hàn Tranh vẫn không yên lòng, dặn dò thêm một câu: “Trước khi mẹ gầy đi, nhất định không được nói chữ “béo” trước mặt mẹ. Nghe chưa?”
Tiểu Đường Đậu chớp chớp mắt: "..."
Đàn bà là sinh vật đáng sợ đến mức nào vậy?
Dưới ánh hoàng hôn, Mộ Vi Lan một mình ngồi ở sân sau, ném thức ăn cho cá vào trong ao.
Phó Hàn Tranh đi tới, ngồi bên cạnh cô, nhìn nét mặt cô đơn của cô mà không khỏi buồn cười.
Mộ Vi Lan trừng mắt nhìn anh một cái: “Anh cười cái gì?”
“Chỉ là mập thêm mấy cần thôi mà, có sao đâu? Anh cũng không vì thế mà ghét em
Mộ Vi Lan nhíu mày, nói khẽ: “Chỉ là mấy cần thôi sao? Em mập lên những mười hai cân, đến cả Đường Đậu cũng bảo em mập..."
Phó Hàn Tranh nhìn xung quanh, chọc ghẹo: “Không phải bây giờ mập lên đang là xu hướng sao? Mập một chút cũng không xấu đâu.”
“Hơi mập, anh biết cái gì mà bảo hơi mập? Chính là cái kiểu khuôn mặt nhỏ nhắn nhưng hơi mũm mĩm, dáng người tinh tế. Em không phải là hơi mập, em chỉ là mập mà thôi.”
Phó Hàn Tranh nhìn cô than thở, nhất thời không biết nên an ủi làm sao, chỉ thành thật nói: “Thật ra anh chẳng nhìn ra em với trước kia có gì khác biệt cả.”
"..."
Mộ Vi Lan giơ tay quơ quơ trước mắt anh, xác định ánh mắt anh không có vấn đề gì xong, mới nói: “Anh đang an ủi em hay là ánh mắt anh có vấn đề?"
“Anh không an ủi em, anh chỉ không quan tâm đến cân nặng của em mà thôi. Em khỏe mạnh là tốt rồi, vừa nãy em ăn ít cơm như thế, có thấy đói bụng không?”
Mộ Vi Lan cắn môi, kiên định nói: “Em không đói, em đang giảm béo mà."
Phó Hàn Tranh lấy từ trong túi ra một chiếc bánh ngọt hoa đào bọc giấy dầu: "Vậy anh sẽ cho Đường Đậu ăn chiếc bánh ngọt hoa đào này nhé?”
Nói xong, anh chuẩn bị đứng dậy, liền bị Mộ Vi Lan kéo lại: “Này...Bánh ngọt hoa đào khó mua lắm đấy, hơn nữa mỗi ngày chỉ bán năm trăm cái, mỗi người chỉ được mua một cái. Sao anh lại mua được vậy?”
“Lúc tan tầm đi trên đường trông thấy, anh đã phải xếp hàng gần năm mươi phút để mua một cái. Nhưng mà bây giờ em lại giảm béo rồi nên anh nghĩ Đường Đậu có lẽ sẽ thích thứ này”