Mộ Vi Lan chạm vào vết cắn trên mu bàn tay của Phó Hàn Tranh, khẽ cau mày, đây chính là khi cô chuyển dạ, không chịu được đã cắn anh, không ngờ lại cắn sâu như vậy.
Cô vuốt ve vết thương, xót xa hỏi: "Có phải đau lắm không? Anh có cần đi bôi thuốc không?"
Nhìn vết thương với hai dấu răng thẳng tắp, vài lỗ máu nhỏ, trông giống như bị chó cắn. E là sau này lành lại cũng vẫn sẽ còn vết sẹo mờ trên mu bàn tay.
Phó Hàn Tranh vươn tay che mắt cô: "Mau ngủ đi. Em muốn ăn gì, anh kêu dì Lan nấu mang tới đây.
Mộ Vi Lan kéo tay anh xuống, nói: “Em vừa mới ngủ dậy, không buồn ngủ. Anh lại đây, em xem mặt anh."
Cô nhớ trong lúc cô sinh con, vì những lời nói khốn nạn anh cố tình nói nên cô đã đám thẳng vào má trái của anh và đảm cũng không hề nhẹ.
Mộ Vi Lan đưa tay lên má trái của anh, vẫn còn hơi "Hàn Tranh, em xin lỗi, em không cố ý “Anh không trách em, em mau nghỉ ngơi đi
Mộ Vị Lan ngoan ngoãn nằm xuống, một lúc sau, cô với lấy tay Phó Hàn Tranh: “Em muốn uống nước.
Phó Hàn Tranh rót nước, đỡ cô ngồi dậy dựa vào lòng anh, đưa cốc nước lên miệng cho cô uống.
Sau khi uống hết một cốc nước, Mộ Vi Lan liếm môi, vẫn hơi khát nước.
Phó Hàn Tranh lại rót cho cô thêm một cốc và cho cô uống.
Mộ Vi Lan được Phó Hàn Tranh dỗ dành ngủ hơn ba tiếng đồng hồ, khi cô tỉnh lại, mặt trời đã xuống núi rồi.
Dì Lan mang đồ ăn và canh bổ dưỡng đến, Phó Hàn Tranh đỡ Mộ Vi Lan dựa vào gối.
Mộ Vì Lan muốn tự mình ăn trên bàn nhỏ, nhưng Phó Hàn Tranh không cho cô cơ hội làm điều đó, anh hỏi cô: “Muốn uống canh trước hay ăn cơm? dò. Mộ Vị Lan cảm thấy ấm áp trong lòng, cô nói: “Uống chút canh làm ấm cổ họng trước đi
Phó Hàn Tranh múc canh gà tần, đưa lên miệng thời cho bớt nóng rồi mới đưa đến miệng cô
Mộ Vi Lan không hả miệng, ngây người nhìn anh. “Em làm gì vậy? Để anh dùng miệng đút cho em?” ""
Cô đỏ mặt, lập tức há miệng uống canh.
Cũng không biết là tay nghề của dì Lan trở nên tốt hơn, hay là vì được đặt trong lòng bàn tay của Phó Hàn Tranh mà món canh này ngon lạ thường.
Sau khi uống vài ngụm canh, Phó Hàn Tranh sợ cô uống no bụng nước nên bắt đầu đút cho cô ăn đồ ăn.
Mộ Vị Lan không thích ăn cà rốt, nhưng lại có cả rất hấp trong món ăn: "Không ăn cà rốt, em muốn ăn thịt lớn. “Ngoan, ăn hết đi, như vậy mới đủ dinh dưỡng, hồi phục cũng nhanh hơn."
Cà rốt và thịt lợn được kẹp chung cùng với cơm rồi đút vào miệng.
Dì Lan thấy hai người tình cảm ân ái, vui vẻ nói: "Cô chủ, ngày mai có muốn ăn gì cứ nói với tôi, tôi làm xong sẽ mang đến bệnh viên. Cô ở cữ, phải ăn từ tế mới nhanh hồi phục "
Phó Hàn Tranh không yên tâm, hỏi: “Trong thời gian ở cữ phải kiêng gì không?"
Dì Lan đáp lại: “Không được ăn đồ lạnh và cay nóng, còn lại muốn ăn gì thì ăn, nhất là phải uống nhiều canh gà, canh cá và một số loại canh bổ dưỡng.
Phó Hàn Tranh khẽ gật đầu: “Làm nhiều chút rồi đem đến đây. "Vâng, thưa cậu chủ
Sau khi ăn xong, dì Lan thu dọn đồ và rời đi, Mộ Vi Lan lại nằm trên giường.
Phó Hàn Tranh nhìn cô chằm chằm: “Em nhìn anh làm cái gì, bây giờ em có thể đi ngủ rồi."
Mộ Vị Lan cau mày: "Sao lại tiếp tục ngủ, không phải em mới tỉnh dậy à?"
Cách người đàn ông này chăm sóc cô đúng thật là thô bạo và đơn giản, anh chăm sóc cô như một con lợn vậy.
Ở cử ít cũng phải hai tháng, nếu trong hai tháng này anh đều làm như vậy, đợi khi cô ở cữ xong, liệu có có béo đến mức không thể gặp người khác không?
Phó Hàn Tranh hỏi: "Vậy em muốn làm gì? Chơi điện thoại hay xem TV" “Em muốn nói chuyện với anh."
Phó Hàn Tranh rất thoải mái: “Nói đi, anh nghe đây."
Mộ Vi Lan dang tay về phía anh và nở nụ cười ngọt ngào. "Làm cái gì?" "Muốn ôm "
Phó Hàn Tranh cúi người, vươn tay ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô, như thể đang ôm một chú cún con.
Mộ Vi Lan dựa vào lòng anh, khẽ nhắm mắt lại và mìm cười hỏi: “Phải rồi, vẫn chưa đặt tên cho con, gọi là gì hay đây?"
Phó Hàn Tranh suy nghĩ một chút: “Phó Mặc
Hằng?"
Mộ Vi Lan cảm thấy cái tên cũng khá hay: "Vậy gọi là Mặc Hằng đi, em muốn đi xem con"
Phó Hàn Tranh không muốn để cô ra khỏi giường lúc này, anh nói: “Ngày mai đi xem sau, hôm nay em vừa sinh xong, không tiện xuống giường. "Vậy được thôi"
Mộ Vị Lan vườn tay ôm eo anh, cô dụi mặt vào lòng anh: “Hàn Tranh, hóa ra anh thật sự rất quan trọng với em. “Cái gì mà hóa ra? ý là trước đây em không cảm thấy như vậy?"
Mộ Vi Lan cười ngây ngốc: “Trước đây cũng cảm thấy quan trọng, nhưng sau hôm nay, em càng cảm thấy quan trọng hơn. “Ừm." Phó Hàn Tranh cúi đầu hôn lên tóc cô.
Mộ Vì Lan nói: “Hôm nay lúc anh chưa đến bệnh viện, em thực sự rất đau, cũng không muốn sinh nữa. Nếu anh không đến, em sợ em không thể sinh được ra." "Suýt thì anh bỏ lỡ thời khắc quan trọng như vậy, là anh không tốt. Anh không nên đi công tác trong lúc em sắp sinh, suýt nữa không kịp nhìn con chào đời. “Không trách anh được, là con muốn ra ngoài sớm quá, ra sớm trước mười ngày."
Phó Hàn Tranh cúi đầu nhìn cô, ánh mắt vô cùng nghiêm túc: “Bất cứ khi nào em cần anh, anh sẽ đều luôn ở bên cạnh em" "Um."
Mộ Vị Lan ngọt ngào đáp lại, ôm cổ anh, khép nép trong lòng anh, khỏe mỗi cong lên. Dưới sự cưỡng ép của Phó Hàn Tranh, Mộ Vị Lan năm viên hơn nửa tháng.
Sau khi trở về nhà họ Phỏ, Phó Hàn Tranh sai người mời vú em đến nhà để chăm sóc riêng cho em bé, không cần Mộ Vi Lan phải lo lắng.
Mộ Vị Lan ở cữ rất nhàn hạ, ngoại trừ việc phải cho con bú sữa ban đêm, Phó Hàn Tranh đảm đương hết mọi việc.
Trong thời gian ở cữ, Mộ Vi Lan béo lên nhiều
Khi mới sinh con xong, nghe lời khuyên của dì Lan không nên tắm rửa gội đầu mỗi ngày, dễ bị cảm lạnh. Vậy nên trong mùa hè nắng nóng này, Mộ Vĩ Lan chi tắm gội một tuần một lần, hoặc nằm trên giường, Phó Hàn Tranh giúp cô gội đầu.
Khi sắp hết tháng ở cữ, Mộ Vi Lan soi gương, nhìn bộ dạng vừa béo vừa xấu của mình, cô gần như tuyệt vọng. Mỗi khi đến giờ ăn tối, cô bắt đầu thay đổi không ăn, nhưng lại bị Phó Hàn Tranh nhìn ra được ý muốn tuyệt thực của cô, và bị anh dạy dỗ một trận.
Phó Hàn Tranh nói, khi hết thời gian ở cữ, cơ thể cũng vừa mới hồi phục, không cần phải ăn thanh cảnh làm gì, không ăn cơm, khí huyết sẽ không đủ. Đợi sau này cơ thể hoàn toàn khỏe mạnh, lúc đó cô muốn giảm béo anh sẽ không quản Sau khi bị anh dạy dỗ nghiêm khác, Mô Vi Lan ngồi bên cạnh anh như một con thỏ nhỏ, ngoan ngoãn ăn cơm.
Trong thời gian ở cữ, Phó Hàn Tranh cấm có thức khuya, cấm cô nghịch điện thoại trên giường, đến giờ phải đi ngủ, cũng không phải lo lắng đến chuyện chăm sóc con cái. Phó Hàn Tranh đã nuôi cô trắng trẻo và mập mạp, rất khỏe mạnh. Thậm chí những thói quen xấu trước kia cũng đã thay đổi rồi.
Mùa hè sắp qua đi, Mộ Vi Lan cũng sắp hết kì ở cữ, cô nhận được một bức thư từ bưu điện gửi đến.
Cô mở ra xem, là giấy thông báo cho các thí sinh lọt vào vòng trong của tuần lễ thời trang váy cưới.
Mộ Vi Lan tự hỏi, cô nộp bài dự thi từ khi nào vậy? Cô không nộp bài dự thi, tại sao lại có giấy thông báo được lọt vào vòng trong chứ