Tổng Yên Trầm lái xe đưa Mộ Vi Lan đến bệnh viên.
Cổ Vũ Tình và Diệp Hi nắm lấy tay Mộ Vi Lan và chạy theo đầy giường, Mộ Vì Lan mồ hôi nhễ nhại, khuôn mặt đỏ bừng đau đớn, "Đau quá....con không sinh nữa! Ahh...! C không muốn sinh nữa!"
Cổ Vũ Tịnh rất thương xót cô, nhưng dù đau thể nào cũng bắt buộc phải sinh: “Cổ chịu một chút, kiên trì thêm một lúc! Sẽ qua nhanh thôi!"
Mộ Vị Lan đau đớn khóc, nước mắt từ khóe mắt chảy ra hòa lẫn với mồ hôi: “Mẹ, Phó Hàn Tranh đâu? Đã liên lạc với anh ấy chưa? Con thực sự rất đau Mẹ...con không muốn sinh nữa!"
Diệp Hi vội vàng nói: “Vừa mới liên lạc với Phó Hàn Tranh rồi, anh ấy vừa xuống máy bay, đang từ sân bay đến đây! Mộ Vi Lan, cô gắng gương một lát, Phó Hàn Tranh sẽ tới đây ngay!" Vùng bụng nổi lên từng cơn đau đớn dữ dội, Mộ Vị Lan nghiên răng nói: “Anh ấy không đến, tôi không sinh nữa!" “Hàn Tranh đang trên đường đến đây rồi! Tiểu Lan, con hãy cố gắng chịu đựng! Mẹ gọi điện thúc giục nó đến ngay đây!"
Mộ Vi Lan vừa khóc vừa hét, nỗi đau đớn khiến cô mất đi lý trí: “Phó Hàn Tranh chết tiệt! Sinh đứa thứ hai làm cái quái gì chứ!"
Tổng Yến Trầm kéo Tiểu Đường Đậu lại, đưa tay che mắt Tiểu Đường Đậu, Tiểu Đường Đậu đứng bên cạnh đôi chân dài của Tổng Yến Trầm, cô bé lôi tay của Tống Yến Trầm xuống. "Bác, sao bác lại bịt mắt cháu?”.
Hình ảnh sinh con quá đau đớn, không thích hợp để trẻ con nhìn.
Sau khi Mộ Vi Lan được bác sĩ và y tá đầy vào phòng mổ, Tổng Yến Trầm mới buông tay ra.
Tiểu Đường Đậu nhìn vào phòng mổ, ngước mặt lên Tổng Yến Trầm: “Bác ơi, Mộ Mộ vào trong sinh em bé roi à?"
Tổng Yến Trầm gật đầu: “Đừng lo lắng, sẽ xong ngay thôi “Cháu muốn vào xem Mô Mộ" “Trẻ con không được phép vào Tiểu Đường Đầu bĩu môi, nhún vai: “Được thôi, trẻ con ngoan ngoan đứng ngoài đợi vậy"
Tổng Yến Trầm khẽ mim cười, giơ tay xoa đầu Tiểu Đường Đậu, bể cô bé ngồi lên ghế: "Ngồi đây đợi một lát. mo.
Cổ Vũ Tình lo lắng đi đi lại lại bên ngoài phòng
Tiểu Đường Đậu ôm đầu mình, và nói: “Bà ngoại, bà đừng đi đi lại lại nữa, cháu nhìn chóng cả mặt"
Tổng Yến Trầm cũng khuyên nhủ: "Mẹ, mẹ cũng lại đây ngồi đi. Có bác sĩ chuyên môn, không có vấn đề gì đâu.
Cổ Vũ Tinh lo lắng hỏi: “Hàn Tranh đâu, nó đi đến đâu rồi? Ta thấy Tiểu Lan đang rất sợ hãi, nếu có Hàn Tranh ở đây, không chừng Tiểu Lan sẽ yên tâm hơn chút."
Tổng Yến Trầm lại gọi điện cho Phó Hàn Tranh. “Còn năm phút nữa chắc sẽ đến đây."
Diệp Hi đỡ Cổ Vũ Tình ngồi xuống, an ủi nói: "Bác gái, đây là đứa thứ hai rồi, Vi Lan chắc là sẽ sinh dễ dàng thôi, bác đừng lo lắng quá." "Nói thì nói như vậy, nhưng trái tim bác không biết bị làm sao, nó đập rất mạnh.
Tiểu Đường Đậu buổi sáng chưa kịp ăn, bụng cô bé kêu ùng ục
Tổng Yến Trầm hỏi: “Đối rồi à?"
Tiểu Đường Đậu xoa bụng nói: "Bác ơi, cháu muốn ăn xúc xích và uống sữa."
Diệp Hi cũng chưa ăn sáng nên liền nói: "Đường Đậu, ra ngoài ăn sáng với mẹ nuôi đi."
Tổng Yến Trầm không yên tâm, anh muốn đi theo hai người nhưng Mộ Vi Lan vẫn còn trong phòng mổ, bên ngoài chỉ có một mình mẹ anh, anh không thể đi cùng được. ***
Diệp Hi nắm lấy tay Tiểu Đường Đậu, khi ra đến cổng bệnh viện, hai người gặp Phó Hàn Tranh đang chạy tới.
Phó Hàn Tranh không kịp để ý tới Tiểu Đường Đậu, anh thở hổn hển hỏi Diệp Hi: "Tiểu Lan đầu?” “Trong phòng mổ, anh mau tới đó đi, tôi đưa Tiểu Đường Đầu đi ăn sáng"
Diệp Hi vừa dứt lời, Phó Hàn Tranh không cả kịp chào hỏi, vội vàng chạy vào trong.
Tiểu Đường Đậu phụng phịu: “Bố không nhìn thấy con sao?"
Diệp Hi mìm cười, xoa đầu cô bé: “Bố con lo lắng cho Mộ Mộ quá. Đi thôi, chúng ta đi tìm đồ ăn ngon"
Phó Hàn Tranh chạy một mạch đến cửa phòng mo.
Cổ Vũ Tinh vội vàng nói: "Hàn Tranh, con mau vào trong đi, Tiểu Lan đang ở bên trong."
Phó Hàn Tranh gật đầu, dưới sự dẫn dắt của y tá, anh vội vã vào trong phòng mổ.
Vừa bước vào phòng mổ, anh nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộ Vị Lan ướt đẫm mồ hôi và nước mắt, hai tay nắm chặt ga giường, vô cùng đau đớn. "Ahh! Tôi không muốn sinh nữa!"
Mộ Vi Lan khóc lóc, lắc đầu dữ dội. Phó Hàn Tranh bước tới, quỳ xuống bên cạnh giường, nắm lấy tay cô “Tiểu Lan, anh đến rồi."
Mộ Vị Lan mở to đôi mắt mở một nước mắt, cô nhìn người đàn ông trước mặt, vừa ghét vừa kích động "Phó Hàn Tranh, sao bây giờ anh mới tới... näy em rat so....ahh-!"
Đột nhiên, một cơn đau kịch liệt dẫn tới, đầu ngón tay của Mộ Vi Lan cầm mạnh vào da thịt của Phó Hàn Tranh
Phó Hàn Tranh hơi đau một chút, nhưng chi câu mày, để mặc Mộ Vi Lan bám lấy.
Anh gạt mái tóc ướt đẫm mồ hội của cô sang một bên và động viên: “Có anh ở bên cạnh em, sẽ không sao đâu.
Nhưng lúc này, những lời tình tử ngọt ngào đều không có bất cứ tác dụng nào với Mộ Vi Lan, cô nói: “Phó Hàn Tranh, em muốn mắng anh!"
Phó Hàn Tranh:.....
Sau đó, anh điềm tĩnh đáp lại: “Mắng đi
Bác sĩ ở bên cạnh hướng dẫn: “Hít vào, thở ra, dùng sức——" “A! Phó Hàn Tranh, anh là đồ khốn! Em sẽ không bao giờ sinh con nữa! Anh không hề biết sinh con đầu đớn thế nào!
Phó Hàn Tranh nằm lấy bàn tay nhỏ của cô đặt lên môi và hôn, anh xót xa nhìn cô “Được, sau này chúng ta không sinh thêm nữa “Đó lừa đảo! Em ghét anh!"
Là ai đã lừa cô sinh đứa thứ hai rất nhẹ nhàng? Bác sĩ ở bên cạnh nói: “Thai phụ đừng lớn tiếng nữa, tập trung sức lực, nào, dùng sức "Anh—Tôi không dùng sức được!"
Một khung cảnh hết sức hỗn loạn.
Phó Hàn Tranh nói bên tại cô: “Vậy em hãy nghĩ đến việc anh bao dưỡng người phụ nữ khác ở bên ngoài, bị em bắt được, em sẽ làm gì?"
Mộ Vi Lan rất tức giận, cô dùng sức hét lên: “Phó
Hàn Tranh, anh là tên khốn————Anh!" "Người phụ nữ đó còn mang thai đứa con của "....Ahhh!" anh" "Cố gắng thêm chút nữa! Đầu đứa bé ra ngoài rồi!
Hít vào, thở ra"
Phó Hàn Tranh lại nói: “Tiểu Lan, chúng ta li hôn di."
Mộ Vị Lan siết chặt nắm tay và đảm thẳng vào mặt Phó Hàn Tranh "phó Hán Tranh Ảnh in miệng ngay! Anh! "Oaaaa!"
Trong phòng mổ vang lên tiếng khóc của trẻ con! Bác sĩ vui mừng thông báo: “Sinh rồi, sinh rồi Ra ngoài rồi
Toàn thân Mộ Vi Lan như thể được vớt lên khỏi mặt nước, sắc mặt tái nhợt, yếu ớt hỏi Phó Hàn Tranh ở bên cạnh: “Thật sự ra ngoài rồi sao?"
Phó Hàn Tranh nhìn cô và nói: "Sinh xong rồi, sau này chúng ta không sinh nữa."
Mộ Vi Lan muốn nói điều gì như muốn nói rằng sau này không được phép nhắc đến hai từ “li hôn" nhưng cô quá mệt nên đã ngất đi.
Cô lờ mờ nghe thấy giọng nói đầy lo lắng của Phó Hàn Tranh văng vẳng bên tai mình. Cô muốn hỏi anh những lời anh vừa nói rốt cuộc là thật hay giả, nhưng cô quá mệt nói.
Nhưng trong lúc mê man, cô lại nghe thấy một câu nói đẩy kiên định của anh: “Mộ Vi Lan, anh yêu em."
Cô muốn nói, Phó Hàn Tranh, em cũng yêu anh.
Nhưng có ngất đi rồi.