Trong bức ảnh là hình ảnh người đàn ông và người phụ nữ quấn lấy nhau, qua màn hình điện thoại, cô có thể cảm nhận được không khí nồng nhiệt ở bên đó.
Người đàn ông đó không phải ai khác, mà chính là Giang Thanh Việt.
Và người phụ nữ trong bức ảnh chính là vợ của Giang Thanh Việt, Nguyệt Như Ca.
Mặc dù cô biết hai người là vợ chồng, làm những chuyện ân ái giữa vợ chồng là điều bình thường, nhưng những ngón tay đang nắm chặt điện thoại của cô lại trở nên trắng bệch.
Nguyệt Như Ca cố tình ra oai.
Lục Hỉ Bảo chặn số điện thoại đó.
Cô không muốn nhận bất kỳ tin tức nào liên quan đến Giang Thanh Việt và Nguyệt Như Ca nữa.
Sáng sớm hôm sau, khi Giang Thanh Việt tỉnh dậyvới cơn đau đầu dữ dội, anh nhìn thấy Nguyệt Như Ca mặc áo sơ mi của anh và đi lại trước mặt anh. “Dậy rồi à? Em nấu ít cháo ngân nhĩ, anh có muốn dậy ăn một chút không?”
Sắc mặt Giang Thanh Việt lạnh như băng, nhìn cô ta với ánh mắt sắc lạnh: “Ai cho phép cô mặc áo của tôi?” “Sao thế, tối qua anh làm gì với em, anh quên hết rồi à?" “Nguyệt Như Ca, đừng chơi trò trẻ con này với tôi. Tôi không phải kẻ ngốc, tôi say đến mức như vậy, tôi còn có sức để làm chuyện đó với cô?”
Giang Thanh Việt trừng mắt nhìn cô ta, sau đó lật chăn bước xuống giường, lãnh đạm nói: “Sau khi tôi tắm xong và ra ngoài, tôi không muốn nhìn thấy cô.”
Nguyệt Như Ca đi tới trước mặt anh, chắn đường anh và cao ngạo nhìn anh.
Giang Thanh Việt nhíu mày, đôi mắt đen đầy phẫn nộ: “Rốt cuộc cô muốn làm cái quái gì?” Người phụ nữ nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của anh, dùng ngón tay cởi từng chiếc cúc áo sơ mi: “Tiếp tục làm chuyện tối qua chưa làm.” “Đồ điên!”
Giang Thanh Việt đẩy cô ta, sải bước vào phòng tắm và đóng sầm cửa lại.
Nguyệt Như Ca chạy tới, muốn mở cửa phòng tắm nhưng cửa phòng tắm đã bị anh khóa trái cửa.
Anh ghét cô đến như vậy sao?Lục Hỉ Bảo vừa mới đến bệnh viện số hai làm việc, cô liên tục tăng ca đêm, mãi mới xử lý xong công việc cuối cùng, cô thay quần áo, đeo túi xách và chuẩn bị rời khỏi bệnh, một chiếc giường bệnh đẩy đến trước mặt cô.
Lục Hỉ Bảo ngước mắt lên nhìn, người đàn ông đang nằm trên chiếc giường đẩy đó chính là Giang Thanh Việt.
Sắc mặt anh tái nhợt, đến mức không còn chút sức sống, bác sĩ và y tá vội vàng đẩy anh vào phòng cấp cứu.
Ánh mắt Lục Hỉ Bảo run lên, cô nắm lấy một nữ y tả và hỏi: “Người này làm sao vậy?” “À, hình như là bị xuất huyết dạ dày, khá nghiêm trọng!”
Xuất huyết dạ dày...
Trên đường trở về nhà, tâm trí Lục Hỉ Bảo lơ đãng Cô đứng bên bếp nấu mì, đến khi nước sôi làm bỏng tay cô, cô mới giật mình định thần lại.
Cô vốn đang rất đói, cũng rất thích ăn mì gói, nhưng bây giờ ngửi mùi mì gói thơm phức như vậy cô cũng không có cảm giác thèm ăn.
Trong đầu cô đều là hình ảnh khuôn mặt của Giang Thanh Việt.
Cô lắc đầu, cảm thấy mình hơi nhiều chuyện, anh xuất huyết dạ dày, cho dù có nặng đến đâu cũng sẽ có vợ anh chăm sóc, cô ở đây lo lắng cái quái gì chứ?Ân xong bát mì gói, không biết là do cô ăn no hay là do suy nghĩ quá nhiều mà sau khi tắm xong và năm xuống giường, cô trở mình mãi mà không ngủ được.
Giang Thanh Việt... sẽ ổn thôi, phải không?
Sáng sớm hôm sau, Lục Hỉ Bảo thức dậy rất sớm và đến bệnh viện.
Sau khi thay quần áo làm việc, cô chạy đến khoa tiêu hóa và hỏi thăm phòng bệnh của Giang Thanh Việt
Phòng bệnh 63.
Lục Hỉ Bảo đi qua lần lượt các phòng
Khi đi đến phòng bệnh 63, qua lớp cửa kính trong suốt, cô nhìn thấy Giang Thanh Việt trên giường bệnh.
Anh dựa lưng vào giường, sắc mặt tại nhợt, tay ôm chặt vùng bụng, có vẻ như rất khó chịu.
Bên cạnh anh dường như cũng không có ai chăm
Lục Hỉ Bảo bất chợt cảm thấy xót xa.
Cô cắn môi, có chút khinh thường bản thân Đó là chồng của người phụ nữ khác, cô xót xa cái quái gì chứ? Trong phòng bệnh, Giang Thanh Việt đặt nhiềm quay mặt qua, Lục Hỉ Bảo giật mình vội vàng trồn sau cánh cửa.
Cô hít thở một hơi thật sâu, quay trở lại phòng làm việc của mình.Trên đường đi, cô nghe thấy một y tá và bác sĩ nói chuyện với nhau. “Bác sĩ Lưu, bệnh nhân ở phòng 63 thực sự rất khó phục vụ, nghe nói anh ta không chịu ăn gì cả.” “Anh ta không bị nôn ra máu, có thể ăn thức ăn dạng lỏng, nếu không ăn sẽ ảnh hưởng không tốt đến dạ dày, lát nữa cô cố gắng thuyết phục anh ta đi.”
Nữ y tá trẻ nghe thấy vậy, cô lắc đầu tỏ vẻ không vui: “Bác sĩ Lưu, anh đừng làm khó tôi nữa. Tính tình của bệnh nhân đó rất tệ, mặt lạnh lùng như Diêm Vương vậy, tôi không dám động đến anh ta đâu.”
Lục Hỉ Bảo cau mày.
Dạ dày anh đã bị như vậy rồi, tại sao anh vẫn không nghe lời chứ?
Cô trở lại phòng ban của mình và cũng vẫn lo lắng cho dạ dày của Giang Thanh Việt. Cả một ngày, Lục Hỉ Bảo đều không chú tâm làm việc.
Giờ ăn trưa, cô nhận được tin nhắn từ Mộ Vi Lan. “Bác sĩ Giang hình như bị xuất huyết dạ dày phải nhập viện. Nghe Hàn Tranh nói, anh ấy hình như không có người thân, anh ấy ở bệnh viện số 2, Hàn Tranh kêu mình cùng anh ấy đi thăm bác sĩ Giang. Lục Hỉ Bảo nhìn thấy tin nhắn này, trong lòng không mấy vui vẻ, cô trả lời lại: “Vậy khi nào cậu và Phó Hàn Tranh qua đây thì nói với mình một tiếng.”