Nhưng Diệp Hi cuối cùng vẫn thích làm trái lại với Tống Yến Trầm, anh ấy càng bảo cô ấy hướng về đông, thì cô ấy càng muốn hướng về tây, rồi mở âm lượng của tivi lên to hơn. "Hi Hi."
Diệp Hi trực tiếp tắt tivi đi, nghiêng đầu nhìn người đàn ông đang hơi giận, chọc ghẹo nói: “Là anh mời tôi đến mà. Chân tôi đeo mấy cái vòng anh nhìn không quen, tôi xem phim mở tiếng to một chút anh cũng nhìn không quen, chi bằng anh đừng đưa tôi về nữa, dù gì thì tôi cũng không muốn về lại Nam thành"
Ngón tay thon dài của người đàn ông, ấn vào giữa hai đầu lông mày, làm một tư thế cứ tự nhiên, sau đó gập máy tính lại.
Diệp Hi lại bắt đầu xem hài kịch, Tổng Yên Trầm ngồi xuống bên cạnh cô ấy, cùng cô ấy xem.
Diệp Hi rất xem thường nói: “Hài kịch tôi xem đều không bổ ích, chắc chắn anh không thích xem đầu, tôi khuyên anh nên đi ngủ sớm một chút “Em cứ xem của em đi, không cần quan tâm đến anh
Anh ấy chỉ cần nhìn cô ấy như vậy là đủ rồi.
Diệp Hi cong miệng lên: “... Người phụ nữ vừa nãy là Từ Kiều Kiều à?"
Mắt của Tống Yến Trầm bỗng sáng lên, sau đó dùng ánh mắt thăm dò khoá chặt lên khuôn mặt có chút lạnh nhạt của cô ấy, "Ghen rồi à?" “Tôi chỉ là lướt thấy dạo này cô ta đang quay bộ phim mới trên weibo, cảm thấy cũng hay, nên tò mò vậy thôi.
Ảnh mắt của Tổng Yến Trầm loé lên ý cười, kéo cô ấy lại nói: "Nếu như em thích, ngày mai anh sẽ đưa em đến xem đoàn phim của bọn họ, bọn họ quay phim ở Phi Lãnh Thuỷ đấy." Diệp Hi về oải đầy anh ấy ra, “Trời lạnh lắm không muốn đi nữa rồi, tôi phải đi tắm đây…”
Tổng Yến Trầm nhìn theo bóng lưng mảnh khảnh cà lơ phất phơ của cô ấy, có chút tức cười, “Vừa này không phải nói là không tắm sao?" "Tôi thích." Buổi sáng ngày hôm sau, Tổng Yến Tram và Côn Dã dẫn theo Diệp Hì đi đón Mộ Vì Lan, bốn người cũng nhau đến sân bay.
Khi lên máy bay, Tống Yến Trầm vốn đi muốn ngồi cùng với Diệp Hi, nhưng Diệp Hi liến thắng thắn từ chối. “Tôi ngồi cùng cô Mộ cho dễ nói chuyện."
Tống Yến Trầm cũng không tính toán gì, "Cũng được, vậy em ngồi cùng với Tiểu Tiểu đi.
Diệp Hi ngồi cùng với Mộ Vi Lan, Tổng Yến Trầm ngồi cùng với Côn Dã, hạng ghế VIP, tuy cách nhau không xa, nhưng sau khi máy bay cất cánh, tiếng động cơ có chút lớn, bên này nói chuyện, bên kia cũng không nghe thấy.
Diệp Hi và Mộ Vi Lan rất hiểu ngầm, vừa lên máy bay liền ngủ thiếp đi, Tống Yến Trầm nhìn về phía hai cô gái, dặn dò tiếp viên hàng không đưa cho hai cái chặn để đắp cho bọn họ.
Đợi bọn họ tinh lại, đã là chuyện của ba tiếng đồng hồ sau đó rồi.
Trời bên ngoài đã tối, Mô Vi Lan muốn đi rửa mặt, lúc vừa lấy sửa rửa mặt ra, Diệp Hi cười nói: "Cô cũng dùng loại sữa rửa mặt này à, tôi cũng dùng loại này, dùng tận mấy lo rồi"
Con gái nói đến chủ đề này, đều là hết sức bình thường, một lúc sau, quan hệ liền mở rộng. khi Côn Dã bước đến xem, liền bị doa hết hồn, ôi trời ơi, cô Mộ, cô Hi, hai người trông sợ quá thể "
Diệp Hi kéo miếng mặt nạ trên mặt xuống, "Chưa từng thấy con gái đắp mặt nạ sao? Anh có cần không? Tặng anh hai miếng này."
Diệp Hì đưa ra hai miếng mặt nạ, Côn Dã đành phải nhận lấy, nhưng trong lòng vô cùng bối rối, trong lòng nghĩ bản thân đường đường là một người đàn ông, mấy trò điệu đà như đắp mặt nạ này làm sao xứng với anh ấy được chứ. “Cậu chủ hai, cô Hi ném cho chúng ta hai miếng mặt nạ"
Tống Yến Trầm mặt không biểu cảm liếc nhìn anh ấy, "Đồ của Hi Hi tặng, anh không dùng là lãng phí ý tốt của cô ấy đấy.”
Côn Dã đầu to cả lên.
Cậu chủ hai cũng quá sợ vợ rồi!
Ánh mắt đó của Tổng Yến Trầm, rõ ràng là đang uy hiếp anh ấy bắt buộc phải dùng. Còn Dã nuốt một nguồn nước miếng, "Vậy tôi đi rửa cái mặt rồi dùng Còn Da rửa mặt xong quay lại, xé một gỏi mặt nạ ra, khó khăn lắm với đắp được lên mặt, cứ dúm dúm do đó, trông rất buồn cười.
Nhưng có rất nhiều tinh chất, cũng rất giữ ẩm, Còn Đã giống như mở ra một thế giới mới, vừa sắp xếp lại miếng mặt nạ giấy trên mặt, vừa nói: “Ôi trời, cậu chủ hai, miếng mặt nạ này cũng tốt phết đấy, vừa nãy mặt của tôi vẫn còn khô, khô đến mức tôi nói chuyện cũng phải dùng lực, bây giờ thì giống như được ngâm trong nước vậy, cậu chủ hai, anh có muốn thử không?"
Tổng Yến Trầm rất chán ghét, “Nếu như thích như vậy, thì anh cứ tự mình hưởng thụ đi."
Còn Dã lẩm bẩm: “Dùng rất tốt mà, đắp lên mặt rất thoải mái thật thần kỳ"
Bên này, Mộ Vi Lan và Diệp Hi sau khi làm một hồi dưỡng da mặt ở trong khoang máy bay, liền xinh đẹp năm lên trên chiếc giường nhỏ chật hẹp trò chuyện với nhau.
Mộ Vị Lan tò mò hỏi: “Tại sao Cồn Dã lại gọi Tổng Yến Trầm là cậu chủ hai chứ? Lẽ nào trên anh ấy còn có một anh trai sao?"
Vậy cô chính là xếp thứ ba sao? Diệp Hi nói: “Trên Tống Yên Trầm quả thực còn có một anh trai, nhưng là anh trai cùng cha khác mẹ với Tổng Yến Trầm, tên là Tổng Khai Vận, nhưng mà cái biệt hiệu cậu chủ hai này, không liên quan gì đến Tổng Khai Vận cả. Trước khi Tống Khai Vận chưa bước chân vào nhà họ Tổng, bác Tống đã từng nói với Tống Yến Trầm, anh ấy là anh cả của cái nhà này, vậy Tổng Yến Trầm chính là cột trụ thứ hai của nhà họ Tống, vì vậy liền sinh ra cái biệt hiệu cậu chủ hai. Trước khi Tổng Khai Vận vào nhà họ Tống, quan hệ của Tổng Yến Trầm và bác Tổng rất tốt."
Mộ Vị Lan hơi hơi chau mày, “Xem ra, quan hệ thành viên của nhà họ Tống rất phức tạp nhỉ."
Diệp Hi cười, an ủi cô nói: “Nhưng mà vẫn may là bác Cổ đã li hôn với bác Tổng rồi, nhưng người vợ thứ hai của bác Tổng, vì tranh giành tài sản, nên những hành động sau lưng vẫn rất nhiều, quan hệ là có chút phức tạp, nhưng Tống Yến Trầm chắc chắn sẽ bảo vệ cô, cô là người em gái mà anh ấy tìm kiếm bao nhiêu năm nay, anh ấy sẽ không để cô dấn thân vào cuộc tranh chấp gia tộc đâu."
Mộ Vi Lan mỉm cười nhìn cô ấy, “Cô bên ngoài trông có vẻ rất không phục anh Tổng, nhưng trong lòng cô chắc rất tin tưởng anh ấy nhỉ?"
Diệp Hi vén miếng lên, “Tin tưởng là một mặt nhưng chịu phục, chắc là mãi mãi sẽ không chịu phục anh ấy đâu. "Hai người có phải là có hiểu lầm gì không?"
Giữa con gái với nhau, chủ để có hứng thú, ngoài để dưỡng da, đồ trang điểm, quần áo, trang sức, túi xách, ẩm thực ra, còn có cả đàn ông. ý cười trên mặt của Diệp Hi, đột nhiên trở nên ảm đạm, hơi hơi rủ mắt, một lúc sau đó, nhìn ra bầu trời bên ngoài cửa sổ, giảo mồm nói: “Tôi và anh ấy không có hiểu lầm, chỉ là không thể tốt đẹp lại được nữa thôi"
Mộ Vi Lan không biết phải mở miệng hỏi như thế nào, tuy Tổng Yến Trầm là anh trai ruột của cô, nhưng đây suy cho cùng cùng là chuyện riêng của bọn họ, cô không nên nhúng tay vào
Một lúc lâu sau, Diệp Hi qua loa nói: “Giữa tôi và anh ấy, bị ngăn cách bởi một mạng người. Vì vậy giữa chúng tôi, mãi mãi cũng sẽ không thể tốt đẹp được nữa."
Tổng Yến Trầm đang đi đến, đứng ở ngoài cửa phòng nghỉ ngơi của bọn họ, khi nghe thấy câu nói này, đứng ở cửa, không động đậy gì nữa, ảnh mắt trở nên u ám.
Mộ Vị Lan nói: "Nhưng cô sớm muộn cũng sẽ tha thứ cho anh ấy thôi, chỉ cần có vẫn còn yêu anh ấy"
Tổng Yên Trầm đứng yên ở đó, rất lâu rất lâu, nghe được tiếng nói chuyện ở bên trong. “Vì anh ấy, tôi đã mất đi người em trai duy nhất, bố mẹ tôi coi tôi như người dưng nước lã, cô nghĩ tôi văn sẽ tha thứ cho anh ấy sao? Tôi rất muốn tha thứ cho anh ấy, nhưng tôi không làm được. Chỉ cần tôi nhìn thấy anh ấy, thì tôi sẽ nghĩ đến, nếu như không phải vì sự cố chấp và bá đạo của anh ấy, thì em trai tôi tiểu Cần sẽ không phải chết."
Ảnh mắt của Mộ Vi Lan loé lên vẻ kinh ngạc, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ?"