Mộ Vi Lan làm quan sát ở bệnh viện cả một ngày, sau khi không có trở ngại gì, liền xuất viện.
Buổi sáng ngày hôm sau, Phó Hàn Tranh đến công ty chưa lâu, thì Lục Hỉ Bảo liền gửi đến một tin nhắn.
“Vi Lan, tớ tâm trạng không tốt, hôm nay đi dạo phố cùng tớ nhé!"
Mộ Vi Lan biết cô ấy là vì bị Trì Quân chia tay, nên tâm trạng không được tốt, nhưng có chút tò mò, sao Lục Hỉ Bảo hôm nay không đi làm.
“Cậu không cần đi làm à?"
“Tối hôm qua Diêm Vương Giang làm thịt tớ một trận, tâm trạng anh ta cực kì tốt, vì vậy phóng khoáng cho tớ nghỉ một ngày, để tớ hôm nay điều chỉnh lại tâm trạng thất tình."
Mộ Vi Lan lập tức bật cười, cách bày tỏ tình cảm của Giang Thanh Việt này là như vậy sao?
Mộ Vi Lan một mình ở trong nhà cũng rất nhàm chán, nên liền đồng ý gặp mặt Lục Hỉ Bảo.
Sau khi đến trung tâm thành phố, Lục Hỉ Bảo khoác tay Mộ Vi Lan đi dạo trong trung tâm.
Lục Hỉ Bảo xoa vào bụng dưới bằng phẳng của Mộ Vi Lan, "Vi Lan, cậu thực sự mang thai rồi sao?”
“Phải, lúc biết tớ mang thai, đến tớ cũng rất bất ngờ.”
Lục Hỉ Bảo có chút tò mò hỏi: "Vi Lan, cậu quen biết với Phó Hàn Tranh như thế nào vậy?
Người đàn ông đó, nhìn có vẻ lạnh lùng không dễ đụng chạm, hôm qua cô ấy chào hỏi anh, đối phương không hề có ý định quan tâm.
Đi đến trước cửa một tiệm đồ ngọt, Mộ Vi Lan nói: “Chúng ta vào trong ăn chút đồ đi, vừa ăn vừa nói chuyện."
Không biết có phải vì đang mang thai, nên chưa đi được lâu đã có chút mệt không, trong bụng cũng cảm thấy trống rỗng, cứ muốn ăn chút gì đó.
Vào tiệm đồ ngọt, gọi vài món ăn, bánh matcha nghìn tầng, bánh sầu riêng, sữa tươi tiên thảo, dương chi cam lộ... Mộ Vi Lan chụp bừa một tấm ảnh, gửi cho Phó Hàn Tranh, vừa muốn đặt tay xuống, thì bên đó đã trả lời tin nhắn, tốc độ rất nhanh.
“Ở bên ngoài à?"
Mộ Vi Lan trả lời: “Em với Hỉ Bảo ở bên ngoài dạo phố."
Lục Hỉ Bảo cầm dĩa bạc ăn bánh nghìn tầng, thấy Mộ Vi Lan cầm điện thoại bất giác cười ngốc, nhìn dáng vẻ đó, chắc là đang gửi tin nhắn cho Phó Hàn Tranh rồi.
“Có phải cậu quên mất đối diện cậu có một cô gái vừa thất tình rồi không! Lúc này ân ái ở trước mặt tớ, cũng thật là phát rồ!”
Mộ Vi Lan bỏ điện thoại xuống, nghiêm túc khuyên bảo: “Đồ tồi Trì Quân kia, là cùng một loại người với Gian Triết lúc đầu, chia tay thì cũng chia tay rồi, Hỉ Bảo, cậu xứng đáng có được cái tốt hơn."
Lục Hỉ Bảo nhếch miệng, than thở nói: "Nhưng cái tốt hơn ở đâu chứ? Tên khốn nạn Trì Quân này, tớ chắc chắn là bị mù nên mới tin tưởng anh ta! Thôi bỏ đi, không nhắc đến đồ tồi đấy nữa, nghe nói nhà họ Mộ phá sản rồi, mấy năm nay cậu rốt cuộc là ở đâu chứ, tớ hỏi mấy người bạn học, đều không có cách liên lạc với cậu!”
Nhắc đến chuyện này, Mộ Vi Lan có chút bùi ngùi, “Chuyện này nói ra thì dài, lúc đó nhà họ Mộ phá sản, tớ đến tìm Giản Triết giúp đỡ, Giản Triết không chịu giúp tớ, tớ cũng bất lực, đành phải đi mang thai hộ người khác, nhưng không ngờ rằng, đối tượng mà tớ mang thai hộ, lại là Phó Hàn Tranh..."
Mộ Vi Lan đem toàn bộ chuyện xảy ra trong mấy năm nay nói hết một lượt, Lục Hỉ Bảo kinh ngạc há hốc miệng, tiêu hoá rất lâu, mới có thể hiểu được sự việc một cách rõ ràng.
"Vì vậy, cậu, cậu và Phó Hàn Tranh còn có một cô con gái ba tuổi sao?!"
Lục Hỉ Bảo vừa kích động, thì phát hiện mình nói hơi to, vội vàng bịt miệng của mình lại, hạ thấp giọng nói với Mộ Vi Lan: “Không phải chứ Vi Lan, ý của cậu là, bây giờ cậu và Phó Hàn Tranh vẫn chưa chính thức, nhưng đã mang thai lần hai rồi sao?"
Mộ Vi Lan có chút lúng túng, “Có phải là có chút lạ lùng không? Tớ cũng cảm thấy tốc độ có chút nhanh.". ngôn tình hoàn
Lục Hỉ Bảo đau lòng nói: “So với những gì cậu phải trải qua, thì chuyện tớ thất tình chẳng là gì cả, nhưng mà may là Phó Hàn Tranh đối tốt với cậu, có điều Vi Lan, tớ nghĩ cậu và Phó Hàn Tranh vẫn là mau mau chính thức thì sẽ tốt hơn, có chứng nhận đăng kí kết hôn rồi thì cũng yên tâm hơn."
Mộ Vi Lan gật gật đầu, biết Lục Hỉ Bảo là vì tốt cho cô, “Ừm, bọn tớ định thứ sáu sẽ đến cục dân chính."
"Vậy bọn cậu định khi nào thì tổ chức đám cưới? Vi Lan, tớ muốn làm phù dâu lắm đấy!”
Đám cưới sao... thực ra cô không nghĩ sẽ tổ chức đám cưới, một phần, cô đã không còn người thân nữa rồi, nếu như tổ chức đám cưới, thì bên phía cô vốn sẽ không có ai giúp cô chuẩn bị đồ cưới, cũng không có ai chứng hôn cho cô, phần khác, Phó Hàn Tranh là nhân vật công chúng, chuyện kết hôn của anh, chắc chắn sẽ dẫn đến sóng to gió lớn ở Bắc thành.
Mộ Vi Lan cũng không quan tâm đến cái gọi là nghi thức như thế, "Có thể sẽ không tổ chức đám cưới đâu, quá phiền phức rồi."
Lục Hỉ Bảo có chút tiếc nuối, “Nếu như sau này bọn cậu tổ chức đám cưới, thì nhớ để tớ làm phù dâu của cậu nhé."
"Được thôi."
Sau khi ăn xong, Lục Hỉ Bảo lại kéo Mộ Vi Lan đi dạo phố, khi đi ngang qua tiệm trang sức bên đường, Mộ Vi Lan liền bị chiếc nhẫn ở trong tủ thu hút.
Thứ sáu này cô sẽ phải đi đăng kí kết hôn với Phó Hàn Tranh, tuy nói có thể không làm đám cưới, nhưng cô cũng phải mua nhẫn cho anh chứ đúng không?
Có lẽ ánh mắt của cô đặt lên trên cái tủ trang sức ấy quá lâu, người nhân viên liền lịch sự cười hỏi: “Hai cô gái, muốn xem cái gì nào?”
Lục Hỉ Bảo uống một ngụm trà sữa trân châu ở trong tay vừa mua, "Vi Lan, cậu muốn mua cái gì?"
Dạo này cô ấy quá bần tùng, nghèo đến mức sắp không uống được trà sữa nữa rồi, cô cũng không muốn mua trang sức gì, vì không mua nổi.
Mộ Vi Lan gật gật đầu nói: “Ừm, muốn mua cho Phó Hàn Tranh một chiếc nhẫn."
Nhân viên cười hỏi: “Cô muốn mua kiểu như thế nào? Là mua tặng cho bạn trai sao?"
Mộ Vi Lan nóng mặt, nói: “Ừm, muốn mua nhẫn cưới mẫu nam."
"Vậy thì là mua cho chồng rồi? Mấy kiều này đều là nhẫn cưới mẫu nam, xem xem thích kiểu nào./" cô
Mộ Vi Lan vừa nhìn liền vừa ý một chiếc Platinum vàng, trên nhẫn không có trang trí gì, lại có thiết kế đơn giản, rất hợp với phong cách của Phó Hàn Tranh.
“Tôi muốn xem cái này."
Nhân viên đeo găng tay vừa lấy ra chiếc nhẫn Platinum của nam trong tủ, vừa nói: “Mẫu này là kiểu kinh điển, rất đơn giản rất đẹp mắt, phù hợp với con trai trưởng thành."
Mộ Vi Lan nhìn chiếc nhẫn đó một hồi lâu, cảm thấy càng nhìn càng nhìn, "Vậy thì lấy mẫu này đi."
Lục Hỉ Bảo nhìn vào giá tiền, hơn 50 triệu, đắt hơn so với những chiếc nhẫn bình thường, đây quả thực là cướp tiền mà.
Lục Hỉ Bảo kéo tay áo của Mộ Vi Lan, nhỏ tiếng nói: “Chiếc nhẫn trần trụi này hơn 50 triệu đấy, cũng quá là đắt rồi!”
Mộ Vi Lan cũng cảm thấy cái giá này hơi đắt, nhưng mà nhãn hiệu này vốn không phải là nhãn hiệu nhỏ, hơn nữa lại là món quà ý nghĩa đầu tiên tặng cho Phó Hàn Tranh, vì vậy Mộ Vi Lan xót thì cũng xót, nhưng không đến nỗi không nỡ.
Vả lại, người đàn ông như Phó Hàn Tranh, ăn mặc đều là những thứ tốt nhất, cô còn sợ mua một chiếc nhẫn hơn 50 triệu, anh sẽ chán ghét cơ.
“Đợi đến lúc cậu có người mình thích, cậu sẽ thấy mua một chiếc nhẫn hơn 300 triệu cho anh ấy cũng không đắt."
Lục Hỉ Bạo không nhận thức được, vì cô ấy thực sự nghèo.
Nhân viên thấy Mộ Vi Lan thẳng thắn như vậy, liền cười tươi hơn, “Cô gái, xin hỏi ngón tay của chồng cô to bao nhiêu, đeo nhẫn số bao nhiêu thế?”
Nhân viên hỏi như vậy, khiến cho Mộ Vi Lan đơ ra, cô hoàn toàn không biết kích cỡ ngón tay của anh, cô chỉ biết ngón tay của Phó Hàn Tranh không có thịt, xương cốt rõ ràng, lại rất thon dài, đôi tay đó rất đẹp, khi nắm lấy tay của cô, khiến cho cô có cảm giác an toàn.
Lục Hỉ Bảo đề nghị nói: “Hay là cậu hỏi anh ấy đi?”
Mộ Vi Lan ngay lập tức từ chối, "Nếu như hỏi anh ấy kích cỡ, thì còn gì gọi là bất ngờ nữa?"
“Cũng phải, vậy chi bằng tìm một người có kích cỡ ngón tay giống với anh ấy đến thử xem?”
Nhưng đột nhiên như vậy, biết tìm ai chứ?
Đang chần chừ không biết có nên hỏi Phó Hàn Tranh không, thì bên tai truyền đến một giọng nữ quen thuộc.
"Mộ Vi Lan?"
Mộ Vi Lan sững sờ, quay đầu lại nhìn, thì nhìn thấy Hàn Linh đang giẫm đôi giày cao gót đi đến.
“Thật trùng hợp, không ngờ có thể gặp cô ở đây. Không ngờ cô lại quay về rồi."
Mộ Vi Lan cong môi lên, lịch sự hỏi: "Bác sĩ Hàn sao lại ở đây?”
Hàn Linh nhìn cô, cười nhẹ, “Một bệnh nhân hẹn gặp tôi ở tiệm cà phê gần đây.”
Hàn Linh lại nhìn vào người nhân viên đứng sau cô, cô đang chọn nhẫn cho nam, ánh mắt ngưng lại,lẽ nào, Mộ Vi Lan thực sự sắp kết hôn với Phó Hàn Tranh rồi sao?
Hàn Linh bình tĩnh hỏi: “Cô đang chọn nhẫn à? Mua cho Hàn Tranh sao?"
Mộ Vi Lan cũng không định giấu