Phó Hàn Tranh nhìn vào ánh mắt kỳ vọng của cô, sau đó thu ánh mắt lại, không nhìn ra là tâm trạng gì, chỉ điềm đạm nói: “Không thích."
Nhưng cái câu “không thích" này, Mộ Vi Lan không tin một chút nào, bàn tay nhỏ cầm vào bàn tay to của anh nói: “Bây giờ anh không thích em, nhưng rồi có một ngày anh sẽ thích em thôi.”
“Bây giờ đã tự tin như vậy rồi sao?"
Phó Hàn Tranh nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi của cô, Mộ Vi Lan nắm lấy tay của anh, đặt lên trên mặt mình, "Vừa nãy anh nói anh là người của em, ai cũng không lấy đi được, nếu anh đã là của em, thì em đương nhiên có tự tin khiến cho anh thích em rồi, có điều chỉ là vấn đề thời gian thôi."
Hơn nữa, trong thời gian hai ngày ngắn ngủi này, cô đã "nghiêm trọng" cảm nhận được, lòng yêu thích của anh đối với cô...
Anh là thực sự bắt đầu thích cô rồi nhỉ?
Nếu không thì, sao lại phải chạy xa xôi vạn dặm đến thành phố S tìm cô chứ?
Phó Hàn Tranh ngâm nga một tiếng, chìa tay ra, cuộn ngón tay dài lại gõ lên trên trán cô, không mạnh nhưng cũng không nhẹ, có chút đau, Mộ Vi Lan ôm trán chau mày hỏi: “Sao đột nhiên lại gõ vào trán em thế?”
"Sau này đừng ghép đôi linh tinh nữa, Kiều Tang không liên quan đến anh.”
Nghe anh nói như vậy, hai mắt của Mộ Vi Lan lập tức sáng lên, “Anh và Kiều Tang chưa từng yêu nhau sao?"
Phó Hàn Tranh lạnh lùng nhìn cô, “Anh có từng nói Kiều Tang là bạn gái của anh không?"
Cô vẫn tưởng rằng, Kiều Tang trước kia là bạn gái của anh...
Mộ Vi Lan có chút nhảy nhót, “Vậy ý của anh là, anh và Kiều Tang chỉ là bạn bè bình thường sao? Anh đối với cô ấy chỉ là áy náy thôi sao?"
"Từ trước đến giờ anh chưa từng có bất kì tình cảm gì ngoài bạn bè ra với Kiều Tang, đã hài lòng chưa?"
Mộ Vi Lan nghe thấy giọng nói lạnh lùng của anh, lại vô cùng vui mừng, ôm chặt anh nói: “Ừm, hài lòng, rất hài lòng." Mộ Vi Lan kueen quyết hỏi đến cùng, “Vậy Hàn Linh thì sao? Anh có từng hẹn hò với Hàn Linh không?"
"Không hề."
"Nhưng mà Hàn Linh nói, vào lúc anh bị trầm cảm, cô ấy đã ăn chung ở chung với anh cả một năm trời.”
Cô nam quả nữ ăn chung ở chung với nhau cả một năm, thực sự không xảy ra chuyện gì sao?
“Ăn chung ở chung thì nhất định phải ngủ chung một giường sao?"
Cũng đúng.
Bây giờ nghĩ lại, Hàn Linh cố ý nói như thế, chắc là muốn khiến cho cô tự hiểu lầm cái gì đó.
"Nhưng em vẫn là ghen tỵ, ghen tỵ bọn họ quen biết anh từ sớm như thế, hơn nữa bọn họ ở trong lòng anh còn là bạn rất quan trọng."
Mộ Vi Lan càng ngưỡng mộ bọn họ, vì được chứng kiến thời gian niên thiếu điên cuồng nhất của Phó Hàn Tranh.
Phó Hàn Tranh của mười năm trước, chắc chắn không hề trưởng thành và trầm tĩnh như này rồi.
“Tiểu Lan, em thật là một người hay ghen."
Phó Hàn Tranh nhìn chằm chằm vào cô, rất kiên định đưa ra kết luận.
Mộ Vi Lan lập tức đỏ mặt, rủ mắt cắn môi nhỏ tiếng nói: “Em không phải là cố ý... Em thực sự rất sợ sau khi cùng anh về Bắc thành, lại có phụ nữ xuất hiện, nói với em, quan hệ của anh và cô ta không bình thường..."
Vô cớ, Phó Hàn Tranh bỗng cảm thấy đau lòng, kéo cô vào trong lòng, đôi môi đặt lên trên trán của cô, hạ thấp giọng nói: “Sau khi về Bắc thành, chúng ta sẽ đi đăng kí kết hôn."
Mộ Vi Lan bỗng chấn động, nhớ lại chuyện xảy ra hôm đi đăng kí kết hôn lần trước, vẫn thấy vô cùng sợ hãi, không kiềm chế được giải thích với Phó Hàn Tranh: “Hàn Tranh, chuyện tối hôm đó anh xảy ra tai nạn xe, không phải là em sai người làm đâu."
"Anh biết."
Cô không nỡ.
"Nhưng mà chúng ta về Bắc thành liền đi đăng kí luôn, có sớm quá không?"
Giữa bọn họ tuy đã xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng Mộ Vi Lan luôn cảm thấy bây giờ đi đăng ký kết hôn, hình như là hơi sớm một chút.
Phó Hàn Tranh liếc nhìn xuống bụng của cô, “Không lẽ em muốn sinh xong đứa thứ hai rồi mới gả cho anh sao?"
Mộ Vi Lan đỏ mặt, đỏ cả xuống cổ.
Cô và anh rõ ràng vẫn chưa kết hôn, nhưng lại đã có hai đứa con...
Tiết tấu này, so với cặp đôi bình thường cũng quá là nhanh rồi!
Mộ Vi Lan chu môi ra, “Có phải vì em mang thai, nên anh mới gấp gáp kết hôn với em không?"
Cô không muốn trở thành người phụ nữ buộc Phó Hàn Tranh phải kết hôn khi mình mang thai, nhưng bây giờ cô đã đang mang thai rồi, bây giờ Phó Hàn Tranh muốn đăng kí kết hôn với cô, dù sao cô vẫn có cảm giác mẹ vì con cái mà hiển vinh.
Người đàn ông giơ ngón tay lên, lại gõ vào trán cô một lần nữa, “Bị mắc chứng tổng hợp của những người mang thai rồi sao?"
Mộ Vi Lan mím môi, không cho rằng mình đang nghĩ linh tinh.
Phó Hàn Tranh hít sâu một hơi.
Mộ Vi Lan dù sao cũng chỉ là cô gái 24 tuổi, cho dù đã sinh con cho anh, nhưng tuổi tác của cô vẫn còn nhỏ, mọi sự kiên nhẫn mà Phó Hàn Tranh có, đều đặt hết lên trên người cô.
"Nhưng mà ông cụ không thích em, ông ấy chắc chắc không muốn em kết hôn với anh đâu.”
Phó Chính Viễn ngay từ đầu đã không thích cô, vì chuyện cô mang thai hộ năm đó, ấn tượng đầu tiên của Phó Chính Viễn đối với cô đã không được tốt, Mộ Vi Lan cũng có thể hiểu, suy cho cùng, một cô gái có nhân phẩm tốt, ai lại đi mang thai hộ cho một người đàn ông xa lạ chứ?
Cách quen biết của cô và Phó Hàn Tranh không được bình thường, nên ấn tượng của Phó Chính Viễn đối với cô không tốt cũng là quá bình thường.
"Trong bụng em đã mang thai cháu trai của ông ấy, kể cả ông ấy có không thích em đi chăng nữa, thì cũng sẽ không ngăn cản chúng ta kết hôn đâu."
Phó Chính Viễn là một người rất truyền thống, nếu như biết Phó Hàn Tranh làm bụng cô to, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho anh như vậy.
Người phải lo lắng là anh, chứ không phải là Mộ Vi Lan.
Mộ Vi Lan tò mò hỏi: “Hàn Tranh, có phải anh rất thích con trai không?"
Nếu không thì, sao cứ mở miệng ra là lại con trai anh”, bây giờ lại nói trong bụng cô mang thai cháu trai của Phó Chính Viễn chứ.
Cô có chút lo lắng, nếu như trong bụng cô không phải là bé trai, có phải anh sẽ rất thất vọng không?
"Trai hay gái đều được, nhưng tiểu Đường Đậu muốn có em trai."
Mộ Vi Lan cảm thấy yên tâm, "Nhưng mà em cũng hy vọng là bé trai, ông cụ chắc cũng muốn có một đứa cháu trai nhỉ.”
Tuy nói, ông cụ thích tiểu Đường Đậu hơn tiểu Hàm nhiều, nhưng Mộ Vi Lan nghĩ nếu như trong bụng cô là bé trai, vậy Phó Hàn Tranh sẽ có một trai một gái rồi.
Bụng của Mộ Vi Lan kêu ọc ọc một tiếng, sờ vào bụng ngại ngùng cười nói với Phó Hàn Tranh: “Em bé đói rồi..."
Phó Hàn Tranh cầm lên cái áo khoác treo trên mắc treo quần áo, mặc vào giúp cô, “Đi thôi, ra ngoài ăn cơm."
Phó Hàn Tranh không quen thuộc với thành phố S, càng không rõ ở gần đây có gì để ăn.
Mộ Vi Lan đã sống ở đây được hơn nửa tháng, nên biết rất rõ quán ăn ngon gần đây.
Mộ Vi Lan trực tiếp đưa Phó Hàn Tranh đến một nhà hàng Đại Bài Đáng.
Vào giờ ăn trưa, ở Đại Bài Đáng rất đông người, nhưng may là vẫn có chỗ ngồi.
Bà chủ hỏi: “Mấy người?"
Mộ Vi Lan giơ tay ra, "Hai người."
“Vào bên trong ngồi gọi món đi, đợi chút nữa sẽ có."
Mộ Vi Lan thành thạp kéo Phó Hàn Tranh đến ngồi ở bàn trống.
Phó Hàn Tranh có chút không quen,