*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đầu óc Mộ Vi Lan trống rỗng mấy giây, cô còn cho rằng tại mình có vấn đề. Cô ngẩng đầu lên nhìn gương mặt anh tuấn của Phó Hàn Tranh. Giọng nói vừa nãy của anh bình tĩnh giống như việc anh đang thảo luận với cô về chuyện khí hậu của ngày hôm nay. Nếu như Mộ Vi Lan không chú ý lắng nghe thì vốn dĩ không thể nào phân biệt được câu nói vừa nãy là một câu nói tình cảm hay là tỏ tình nữa.
Nhìn thấy bộ dạng sững sờ của cô, phó Hàn Tranh mất hứng: “Sao không nói gì?"
Đầu óc Mộ Vi Lan vẫn chưa kịp phản ứng lại, nhưng mà Phó Hàn Tranh đã buông cô ra: "Em không nói thì anh về Bắc Thành đây. Công ty còn một đống công việc cần anh xử lý kìa."
Người làm ông làm tư thế muốn rời đi, khi Phó Hàn Tranh xoay người đi thì người con gái ở phía sau ông lấy eo anh, bàn tay nhỏ bé ôm chặt không buông.
Mộ Vi Lan có chút kích động: “Vừa nãy anh nói gì em không nghe rõ, anh nói lại một lần nữa đi!”
So với cảm xúc kích động của cô thì Phó Hàn Tranh lại rất bình tĩnh, giọng nói lạnh nhạt: “Không nhớ nữa."
Mộ Vi Lan đỏ mặt, vội vã hỏi: “... Vừa nãy anh bảo anh thích em."
Phó Hàn Tranh dùng sức một chút mới có thể lôi tay cô ra. Mộ Vi Lan có chút vội vã, cô cho rằng anh muốn đi nên nhất thời căng thẳng. Phó Hàn Tranh xoay người lại, đôi mắt nóng bỏng nhìn cô: “Vừa nãy anh nói, anh thích con sư tử.”
Cô cố chấp hỏi: "... Sư tử là ai?"
Cô rất mong đợi anh nói đáp án, nhưng mà Phó Hàn Tranh lại nói: "Sư tử là ai mà em không rõ sao? Tiểu Đường Đậu nói với anh, dạo gần đây sư tư đã lớn rồi, nặng thêm mấy cân. Anh đang nghĩ sau khi quay trở lại Bắc Thành có nên về biệt thự nhà họ Phó thăm nó không?"
Nói xong khóe miệng của người đàn ông lộ ý cười như không cười, nụ cười rất xấu xa, có chút lưu manh.
Khóe miệng Mộ Vi Lan co rúm lại.
"Phó Hàn Tranh...!"
Vốn dĩ nghe thấy mấy lời Từ Khôn nói, trong lòng cô còn cảm thấy áy náy, tối hôm đó cô cho anh leo cây là lỗi của cô, cô thương anh nửa tháng nay đều đi tìm cô, lại còn phải đi xã giao nữa, không được ngủ ngon. Nhưng mà bây giờ, người đàn ông này thật là xấu xa.
Mộ Vi Lan giơ tay lên đẩy anh ra, nhưng bàn tay của anh lại nắm lấy eo cô, một bàn tay khác đặt lên đầu cô dịu dàng an ủi: “Đang mang thai mà tức giận thì không tốt cho đứa bé."
"... Em mang thai rồi anh còn bắt nạt em!”
Ngón tay của Phó Hàn Tranh siết chặt lấy eo cô, anh cúi đầu xuống bên tai cô, giọng nói trầm thấp: “Anh bắt nạt em cái gì?"
Giọng nói vô cùng bình tĩnh nhưng lại có chút lưu manh, Mộ Vi Lan trừng mắt nhìn anh, tức giận nói: “Anh mắng em là cún, em mới không phải cún."
Phó Hàn Tranh tán thành: “Ừm, em không phải là cún, con cún nó đi còn biết đường về nhà tìm chủ. Còn em á, đi ra khỏi nhà, nếu anh mà không đi tìm, có phải cả đời này em định cắt đứt liên lạc với anh không?"
Nói tới câu sau, gương mặt của Phó Hàn Tranh rất nghiêm túc. Mộ Vi Lan chột dạ, bàn tay của cô kéo áo của người đàn ông hết lần này tới lần khác.
Nói thật, Mộ Vi Lan thật sự không biết, nếu như Phó Hàn Tranh không tới thành phó S tìm cô, thì cô có thật là sẽ bỏ lỡ Phó Hàn Tranh hay không.
Cô ngẩng đầu lên nhìn gương mặt lạnh lùng của người đàn ông, cô ôm lấy eo anh, gương mặt áo sát vào ngực anh: “Chẳng phải anh đã tới rồi sao? Trên thế giới này không có “Nếu như"..."
Người đàn ông hừ lạnh một tiếng, anh không nói gì nhưng cũng không đẩy cô ra.
"Hàn Tranh, anh thật sự cảm thấy em và Kiều Tang không giống nhau sao?"
Phó Hàn Tranh nhăn mày, anh cẩn thận nhìn cô, nhìn rất lâu cuối cùng mới chầm chậm nói: "Từ trước tới giờ anh chưa hề tìm hình bóng của Kiều Tang trên người em, Kiều Tang là Kiều Tang, Mộ Vi Lan là Mộ Vi Lan."
Giọng nói của anh vẫn lạnh nhạt trước không hề dịu dàng, nhưng trong lòng Mộ Vi Lan như nở hoa, cô người ngọt ngào.
Người con gái kiễng chân lên, ôm cổ anh kéo thấp xuống, sau đó nghiêng mặt hôn lên môi anh.
Phó Hàn Tranh cứ mở mắt ra vậy nhìn gương mặt đang từ từ đỏ bừng của người con gái, mỹ lệ lại thêm một chút quyến rũ nữa khiến trái tim anh rung động.
Mộ Vi Lan hôn anh xong, cô đối diện với ánh mắt nóng bỏng của anh, vành tai của cô đỏ bừng, mắt không biết phải nhìn đi đâu nữa. Bỗng nhiên chuông điện thoại vang lên, không phải của Phó Hàn Tranh mà là của cô.
“Có điện thoại, em đi nghe điện thoại."
Mộ Vi Lan vừa cầm điện thoại vừa nhìn tên hiển thị là Lí Hạo, đầu cô có chút tê, cô cầm điện thoại nhìn mấy giây, Phó Hàn Tranh từ phía sau ôm lấy cô, hỏi: “Ai gọi vậy?"
Mộ Vi Lan ngượng ngùng nói: “Là quản lý của bộ phận em làm, tối qua em không quay lại có lẽ là làm ăn thất bại rồi."
Lúc này, sợ rằng anh ta không vui cho nên gọi tới hỏi tội rồi.
Sau khi Mộ Vi Lan nghe điện thoại, ở đâu kia điện thoại truyền tới những tiếng hét...
"Mộ Vi Lan, cô chỉ là một nhân viên cỏn con còn đòi hỏi cái gì? Nếu như cô không muốn kiếm tiền thì đừng làm công việc này! Cô giả vờ thanh cao cái gì! Tổng giám đốc Miêu chỉ sờ cô một chút có mất miếng thịt nào của cô không? Đâu tới mức cô phản ứng như vậy! Cảm ơn cô! Bây giờ đơn hàng này không còn nữa rồi! Cô muốn đền bù như thế nào?"
Ở bên trong điện thoại giọng nói của Lí Hạo rất to và còn chói tai nữa, khiến cho tai của Mộ Vi Lan có chút đau nhức. Phó Hàn Tranh có một đôi tai nhạy bén, nên tự nhiên cũng nghe thấy những lời phẫn nộ bên trong điện thoại. Lúc Mộ Vi Lan đang định hỏi Phó Hàn Tranh phải làm như thế nào thì điện thoại trong tay bị bàn tay của người đàn ông cướp lấy.
"Làm ăn không thành công liền đổ cho phụ nữ à? Chuyện kinh doanh của công ty các anh chẳng nhẽ đều dựa vào việc bán sắc à? Xem ra quý công ty cũng không có thực lực gì cả."
Tương phản với sự tức giận và kích động của Lí Hạo thì Phó Hàn Tranh rất bình tĩnh và lạnh nhạt, ngữ khí lại ép người khác, không hề cho đối phương thể diện và đường lui.
“Anh!” Lí Hạo nói không ra lời: “Nói với Mộ Vi Lan, nửa tháng tiền lương này đừng hòng lấy được!"
Nói xong Lí Hạo tắt điện thoại đi, Mộ Vi Lan có chút tán thưởng nhìn Phó Hàn Tranh. Phó Hàn Tranh không chỉ anh tuấn, mà anh còn có sự tự tin và sự điềm tĩnh bẩm sinh, điều này khiến cho Mộ Vi Lan càng bị thu hút hơn.