Chín giờ tối, sau khi Mộ Vi Lan tâm rửa cho Tiểu Đường Đậu và dỗ dành cô bé ngủ, cô mới rời khỏi phòng của Tiểu Đường Đậu.
Vừa ra khỏi phòng, cô đã va phải Phó Hàn Tranh.
Rõ ràng là anh đứng đợi cô ở cửa, nhưng Mộ Vi Lan lại không muốn bán thể diện cho anh, cô mím môi nói: "Em tâm cho Tiểu Đường Đậu rồi, không còn sớm nữa, em phải về đây."
Cô nói xong liên quay người rời đi, nhưng lại bị Phó Hàn Tranh nhẹ nhàng giữ lấy cổ tay cô.
Anh cúi mặt thấp xuống, chăm chú nhìn cô với ánh mắt đen sâu thẩm: “Chăm sóc cho Đường Đậu xong rồi, cũng đến lúc chăm sóc anh rồi đấy." "..Anh cần gì phải chăm sóc?"
Anh đã 32 tuổi rồi, cần phải chăm sóc gì chứ? Anh không biết tự chăm sóc mình sao?
Mộ Vi Lan đối diện với ánh mắt đen mờ ám của anh, cô muốn né tránh. Anh ôm lấy chiếc eo thon thả của cô bằng một tay và bế cô lên. "Này...thả em xuống."
Cô sợ bị người trong nhà nghe thấy, cũng sợ Phó Hàn Tranh ôm cô bằng một tay cô sẽ rơi xuống. Hai tay cô vô thức ôm chặt cổ anh, hạ thấp giọng nói. "Mau bỏ em xuống."
Thấy anh không cử động, cô lại cử động thêm vài lần nữa, Phó Hàn Tranh nhíu mày và nói: “Đừng giãy giụa, tay phải anh bị thương, không thể dùng hai tay ôm em được. Em còn giãy giụa nữa, anh không thể giữ chặt em được đâu"
Cô đỏ mặt, đôi tay đang ôm eo cô siết chặt hơn. Ý của anh là đang chế bai cô? "Em cũng không kêu anh bế em."
Phó Hàn Tranh bể cộ vào phòng ngủ của mình và để cô lên giường.
Mộ Vi Lan vừa được đặt xuống, cô liên đứng dậy và nói: "Anh đưa em đến phòng anh làm gì, em không nói muốn ở lại đây qua đêm." "Còn nổi nóng với anh à?"
Mộ Vi Lan đứng sang một bên, của đâu ủ rũ, cô mân mê ngón tay và lẩm bẩm nói: "Bố anh hỏi anh con gái nhà họ Vân thể nào, chẳng phải anh nói khá tốt hay sao? Nếu đã tốt như vậy, anh còn bám lấy em làm gì?"
Giọng điệu oán trách của cô nghe có vẻ như là đang ghen. Phó Hàn Tranh cúi đầu xuống và ghé sát lại gần cô, đôi môi anh khẽ cong lên: “Con gái nhà họ Vân khả ổn, ít nhất người ta cũng không chua như em."
Anh nói ai chua chứ? "Em đi đây, dù sao bố anh cũng không muốn nhìn thấy em."
Khi cô bước đến cửa phòng ngủ, Phó Hàn Tranh sải bước đến và áp người cô lên cánh cửa.
Mộ Vi Lan giật mình, cô ngước lên nhìn anh: "Anh, anh muốn làm gì?"
Phó Hàn Tranh nhìn vào đôi mắt long lanh ngẩn nước của cô, anh trầm ngâm suy tư, bọn họ đã rất lâu không làm chuyện ấy, cô nghĩ anh muốn làm gì cô? "Tối nay ở lại đây"
Cô gần như buột miệng nói: “Em không muốn."
Sắc mặt Phó Hàn Tranh trầm xuống, Mộ Vi Lan tưởng anh không vui, nhưng anh lại ghé sát tai cô và thì thầm: “Nhưng anh rất nhớ em."
Câu nói này của anh khiến Mộ Vi Lan đỏ bừng mặt.
Cô hít một hơi thật sâu, cân môi và ngây ngốc nhìn anh, cô nám lầy ảo anh và nghiêm túc hỏi: “Anh nhớ em, hay là chỉ muốn làm điều đó với em...?"
Đây là lần đầu tiên cô có can đảm để hỏi vấn đề này.
Có không cảm nhận được Phó Hàn Tranh rốt cuộc thích cô đến mức nào. Đa phần Phó Hàn Tranh cần cô, cảm thấy hứng thủ với cô, nhưng dường như chỉ là hứng thú với cơ thể của cô mà thôi. Nhưng chuyện ấy, anh cũng có thể làm với người phụ nữ khác.
Trước đây cô không dám hỏi, nhưng bây giờ cô muốn làm rõ cảm giác của Phó Hàn Tranh về cô.
Sau khi hỏi, thấy Phó Hàn Tranh mím môi và nhìn cô chăm chăm, nhưng rất lâu vẫn không cất lời. Cô có chút thất vọng, và có chút hối hận khi hỏi điều này ra.
Có những điều, không nói ra, mọi người đều có thể giả vờ để tiếp tục. Nhưng khi hỏi quá rõ ràng, với một người đàn ông thông minh như Phó Hàn Tranh, e là sẽ cảm thấy không còn gì thú vị. "Em, em về nhà họ Mộ đây.."
Cô vừa quay người, Phó Hàn Tranh phía sau lập tức giữ chặt cô lại. Cả người cô áp lên cánh cửa, quay lưng lại với anh.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô áp vào cánh cửa, chỉ có khóe mắt có thể nhìn thấy ánh mắt sắc bén và khuôn mặt lạnh lùng của anh. "Phó Hàn Tranh, anh làm em đau rồi đấy."
Cô nhíu mày, giọng điệu có chút phàn nàn.
Nhưng Phó Hàn Tranh không hề có ý buông lỏng cô ra, hai bàn tay to của anh nằm chặt lấy đôi bàn tay nhỏ bé của cô và áp chúng lên cánh cửa. Cơ thể mạnh mẽ rắn chắc của anh dính chặt lấy người cô.
Phó Hàn Tranh ghé sát vào tai cô và nghiêm túc nói: “Mộ Vi Lan, trong mắt em, anh tệ như vậy sao?" “Vậy anh thực sự rất nhớ em?"
Nhưng người đàn ông đang ép cô đã cởi bỏ quần áo của cô và cởi dây lưng của mình.... "Phó Hàn Tranh, anh vẫn chưa trả lời em..."
Nụ hôn nóng bóng của anh đã rơi xuống chiếc cổ và chiếc lưng trắng nõn nà của cô.
Anh chuyên tâm làm việc của mình, và khế "ừm" một tiếng.
Mộ Vi Lan không biết là do ấm ức, hay là vì hành động thô bạo của anh khiến cô không thoải mái. Khi nghĩ đến anh và Hạ Tuyết Tinh mới thân mật như thể này cách đây không lâu, nước måt cô không ngừng tuôn rơi.
Cô phát hiện ra rằng cô không thể vượt qua trái tim mình. “Đừng...anh đừng chạm vào em...Phó Hàn Tranh...anh không được chạm vào em..."
Khi anh nghe thấy những lời chống cự của cô, đôi mắt đen của anh trở nên sắc lạnh.
Không được chạm?
Cô càng không cho anh, anh càng phải chạm vào.
Phó Hàn Tranh ép người cô trên cánh cửa và mạnh mẽ xông thắng vào cơ thể của cô.
Mộ Vi Lan đau đớn, cô thở hổn hển, nước mắt chảy dài.
Nơi bí mật nhất đã được anh mở ra... Bên tai cô vang lên giọng nói khoe khoang của Hạ Tuyết
Tinh “Hôm đó trong khách sạn, Hàn Tranh quấn lấy tôi, muốn tôi hết lần này đến lần khác, eo của tôi sắp gãy ra rồi, anh ấy vẫn cứ tiếp tục làm trong người tôi.."
Mộ Vi Lan siết chặt hai bàn tay, đầu ngón tay cảm sâu vào lòng bàn tay, cô thốt ra vài lời không thành tiếng: "Anh ra ngoài.. bẩn.."
Cô thực sự không thể chấp nhận điều này. Nhưng cô càng không chấp nhận, anh càng buộc cô phải đối mặt với nó,
Phó Hàn Tranh nâng cơ thể cô lên, bế cô vứt lên giường, không đợi Mộ Vi Lan né tránh, anh lại đè lên trên người cô. "Nghe đây, anh không cho phép em trốn tránh anh vì Hạ Tuyết Tinh. Nếu em còn dám trốn tránh, người chịu khổ sẽ chỉ có một mình
Giọng điệu của anh rất hung dữ, động tác của anh càng mạnh bạo hơn.
Mộ Vi Lan chặt lấy ga giường, cô buộc phải ngước mặt lên, chịu đựng sự chiếm hữu dữ dội và tàn nhẫn của anh.
Mộ Vi Lan ngất đi, khi cô tỉnh lại, Phó Hàn Tranh đã rửa sạch sẽ cho cô và ôm cô trên giường. Đôi mắt cô đỏ hoe, cô quay lưng lại với Phó Hàn Tranh, tâm cùng phức tạp.
Tại sao cô lại bị Phó Hàn Tranh ngủ nữa rồi, cô và anh đã chia tay rồi, cô cũng đã vạch rõ giới hạn với anh. Nhưng bây giờ lại bắt đầu một mối quan hệ hỗn loạn mà không thể cắt đứt được.
Rốt cuộc là gì của anh?
Nước mắt cô từ từ lăn xuống, lăn đến cánh tay của Phó Hàn Tranh.
Anh cảm nhận được hơi nóng, anh xoay người cô và đối mặt với anh.
Phó Hàn Tranh đưa tay lau nước mắt cho cô: Đau, sao lại không đau được chứ.
Vừa nãy anh mạnh bạo như vậy, anh không cảm nhận được sao?
Thấy bộ dạng đáng thương của cô, Phó Hàn Tranh không hề hối hận. Nếu vừa nãy anh để cô đi, mối quan hệ của bọn họ sẽ thực sự chấm dứt. "Tiểu Lan, em nghe cho kỹ, hôm đó có thể anh và Hạ Tuyết Tinh đã thực sự làm chuyện ấy, cũng có thể tất cả chỉ là Hạ Tuyết Tinh bịa ra. Nhưng anh không cho phép em trốn tránh anh." "Nhưng trong lòng em không thoải mái..."