Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 136: Cô đợi anh cả một ngày



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chiếc Spyker màu đen chạy như bay trên đường, trong xe Phó Hàn Tranh sắc mặt lạnh lùng mà sâu lắng.

Những lời Kỳ Ngạn Lễ nói khi gọi điện tới, từng câu từng chữ vẫn vang lên bên tại anh.

“Phó Hàn Tranh, tôi tha thứ cho anh đấy, Kiều Tang vẫn chưa chết, cô ấy vẫn còn sống!"

Trong đầu, cứ lặp đi lặp lại câu nói này.

Phó Hàn Tranh không kìm được giẫm chânn vào ga, tăng nhanh tốc độ của xe.

Đau khổ anh gánh vác bao nhiêu năm nay, nếu như Kiều Tang vẫn chưa chết, thì anh nợ Kiều Tang một lời xin lỗi.

Trong hồi ức, quay trở lại mười năm trước.

Lúc đó, anh và Kỳ Ngạn Lễ vẫn là bạn thân, Kiều Tang thường xuyên chơi cùng hai người bọn họ.

Bọn họ cùng nhau học đại học, cùng nhau đi thư viện, cùng nhau đi quán net chơi điện tử..

Đó dường như là thời gian vui vẻ vô lo vô nghĩ nhất của Phó Hàn Tranh

Khi đó, anh không hề trầm tĩnh như bây giờ, cũng không hề lạnh lùng như hiện tại.

Anh có tình bạn tốt nhất trên thế giới, cũng có người anh trai là Phó Hàn Dư tốt như thế.

Mười năm trước, Kiều Tang bị nhấn chìm trong biển cả, năm năm trước, Phó Hàn Dư bị tai nạn xe trên đường cao tốc.

Hai người đối với anh mà nói quan trọng như thế, liên tiếp qua đời, những gánh nặng và phiền muộn ở trong lòng anh, ngày càng không có ai để nói ra.

Mười năm nay, anh cũng trở nên ngày càng kín đáo.

Nếu như Kiều Tang thực sự trở về, anh chỉ muốn nói với cô một lời xin lỗi.

Khi Phó Hàn Tranh đi đến khách sạn mà Kỳ Ngạn Lễ nói, liền xông vào trong phòng.

Một người con gái đứng bên cửa sổ, quay lưng lại với anh, bóng lưng có đôi nét giống Kiều Tang, nhưng đã mười năm trôi qua rồi, Phó Hàn Tranh không khẳng định, càng không nghĩ ngợi gì, bước tới cầm lấy tay của Kiều Tang.

"Tang Tang!"

Khi người con gái đó quay người lại, đột nhiên phun ra thuốc nước ở trong tay với Phó Hàn Tranh!

Phó Hàn Tranh không né tránh, trước mắt choáng váng. "Anh là người Kỳ Ngạn Lễ sai đến sao?"

Người phụ nữ đó trực tiếp đẩy ngã Phó Hàn Tranh xuống cái giường to ở phía sau, tư thế mạnh dạn ngồi cưỡi lên eo của Phó Hàn Tranh, đôi môi đỏ cong lên cười, “Tổng giám đốc Phó, tôi đem tôi tặng cho anh đấy, có được không?"

Phó Hàn Tranh chống người lên bằng chút sức lực cuối cùng, đẩy người phụ nữ ở trên người xuống, tức giận quát: “Cút đi!”

Người phụ nữ đó không hề chùn chân, bò dậy ôm lấy anh, “Phó Hàn Tranh, anh đừng vùng vẫy nữa, thuốc nước tôi vừa dùng, là liều để làm hôn mê voi Châu Phi đấy! Anh vẫn là nên ngoan ngoãn nằm cuống ngủ với tôi một lần đi!”

Hạ Tuyết Tinh không ngờ tới rằng, tổng giám đốc Kỳ sẽ giao cho cô ta một cực phẩm như vậy!

Nếu như ngủ với Phó Hàn Tranh, bám vào người đàn ông này, trở thành bà chủ Phó, thì cuộc đời này của cô ta sẽ không còn phải băn khoăn nữa rồi!

Ngón tay của Hạ Tuyết Tinh nhẹ nhàng trượt lên khuôn mặt anh tuấn của Phó Hàn Tranh, "Thật là đẹp trai mà, còn anh tuấn hơn tổng giám đốc Kỳ mấy lần, Phó Hàn Tranh, từ bây giờ trở đi, anh sẽ là của Hạ Tuyết Tinh tôi rồi!"

Sau khi Mộ Vi Lan đi ra khỏi cục dân chính, liền hồn bay phách lạc.

Cô đứng ở cửa của cục dân chính, suy nghĩ một lúc, vẫn là quyết định gọi điện thoại cho Phó Hàn Tranh

Vừa nãy anh đi gấp gáp như thế, có phải thực sự xảy ra chuyện gì rồi không?

Điện thoại reo một hồi lâu, mới có người nghe máy.

“Phó Hàn Tranh, vừa nãy anh đi gấp gáp như thế, đã xảy ra chuyện..."

Vẫn chưa nói xong, một giọng nữ dễ thương nhõng nhẽo liền ngắt lời cô, "Cô là ai thế, tổng giám đốc Phó bây giờ rất bận!"

"Bận? Cô là ai?"

Hạ Tuyết Tinh bên đó đắc ý ngâm nga một tiếng, “Tổng giám đốc Phó đương nhiên phải đi gấp gáp rồi, bởi vì tổng giám đốc Phó vội đến khách sạn đến làm tình với tôi mà! Nếu như cô không có chuyện gì. Thì tôi cúp máy đây, tổng giám đốc Phó đang giục tôi rồi!"

Ngón tay cầm điện thoại của Mộ Vi Lan bỗng run rẩy.

Cô chỉ cảm thấy toàn thân lạnh ngắt, cầm lấy điện thoại chậm rãi ngồi ở cửa cục dân chính.

Trái tim, giống như bị chìm xuống nước, tê tái lạnh buốt.

Phó Hàn Tranh đi gấp gáp như thế, chỉ là vì đến khách sạn tìm người con gái khác vuốt ve sao?

Nhưng mà, là anh kéo cô đến cục dân chính mà, tại sao phải làm nhục cô như vậy chứ?

Kể cả cô có thích anh, nhưng cô cũng là người, cô cũng có tự tôn, Phó Hàn Tranh làm như vậy, là đang giẫm đạp lên trái tim của cô, ra sức nghiền nát.

Nước mắt, từ trong khoé mắt ấm ức rơi xuống.

Chuông điện thoại reo lên. Màn hình hiện thị, tổng giám đốc Kỳ. Cô lau nước mắt, Kỳ Ngạn Lễ gọi điện thoại đến, chắc chắn là hỏi cô sao không đến đi làm.

Sau khi cô nghe máy, giọng nói nghẹn ngào, “Tổng giám đốc Kỳ."

Kỳ Ngạn Lễ bên đó, nghe được rất rõ tiếng khóc của cô, “Cô sao thế?"

“Tôi, tôi không sao, đúng rồi, tổng giám đốc Kỳ, hôm nay tôi có chút việc, vì vậy mới không đến đi làm..."

Kỳ Ngạn Lễ hơi chau mày lại, lẽ nào Hạ Tuyết Tinh gọi điện cho Mộ Vi Lan để ra oai rồi sao?

Kỳ Ngạn Lễ thăm dò hỏi: “Có phải là vì cô làm việc ở Á Hoa, nên đã cãi nhau với Phó Hàn Tranh rồi không?"

Vừa nhắc đến Phó Hàn Tranh, tâm trạng không thể kiềm chế của Mộ Vi Lan lại càng mất kiểm soát hơn, “Không phải, không liên quan đến chuyện này."

Trong giọng nói của cô, lại càng trở nên nghẹn ngào hơn.

Kỳ Ngạn Lễ càng thêm khẳng định, cô bây giờ đang khóc, chắc chắn là vì Phó Hàn Tranh

"Tôi có chuyện này không biết có nên nói với cô không."

"Chuyện gì vậy?"

“Tôi vừa mới ở khách sạn Bán Đảo bàn chuyện làm ăn với một đối tác buôn bán, kết quả bắt gặp Phó Hàn Tranh đang ở cùng một người phụ nữ, nhìn dáng vẻ... hình như là đi nhận phòng rồi."

chapter content



chapter content



chapter content



chapter content


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv