*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi Phó Hàn Tranh giúp cô băng bó xong, liền đứng dậy đi vào trong phòng bếp.
Tiểu Đường Đậu chạy đến, bò ra sofa dùng hai con mắt to sáng long lanh nhìn Mộ Vi Lan, "Mộ Mộ, mẹ kết hôn với bố, như vậy mỗi ngày đều có thể nhìn thấy con rồi, Mộ Mộ không thích bố con sao?”
Mộ Vi Lan mặt hơi hơi đỏ, “Nhưng mà, nhưng mà... bố con không thích mẹ, không phải sao?"
Tiểu Đường Đậu chau mày lại, “Bố chắc chắc là thích Mộ Mộ!”
"Sao con lại chắc chắn như vậy?"
"Nếu như Mộ Mộ không tin, thì con sẽ giúp mẹ đi hỏi bố!”
"Này?"
Cô đang định ngăn cản tiểu Đường Đậu, thì tiểu Đường Đậu đã chạy vào trong phòng bếp.
Mộ Vi Lan đuổi theo, mới phát hiện Phó Hàn Tranh mặc Hoa phục đứng ở trong bếp, chuẩn bị nấu cơm sao?
Cô tưởng rằng anh là muốn đem hộp thuốc để lại vào trong tủ ở phòng bếp, nhưng lại không ngờ tới rằng, người đàn ông này lại muốn vào bếp nấu cơm!
Phó Hàn Tranh con mắt lạnh lùng nhìn cô, nhìn thấy anh nấu cơm mà phải kinh ngạc như vậy sao?
Cô nhất thời thấy khôn quen, bước đến nói: “Anh với tiểu Đường Đậu ra ngoài đi, cứ để tôi nấu cơm vậy.”
Người đàn ông nhìn vào ngón tay bị thương của cô, “Anh không thích ngược đãi người bị thương.”
Tiểu Đường Đậu túm lấy cái quần âu của Phó Hàn Tranh, ngửa mặt lên hỏi: “Bố ơi! Mộ Mộ hỏi bố có thích mẹ không!”
Mộ Vi Lan sững sờ ra đó, vô cùng lúng túng, “Không phải, không phải tôi muốn hỏi đâu, là tiểu Đường Đậu nghịch ngợm, con bé.."
Phó Hàn Tranh đặt thức ăn trong tay xuống, quay người ánh mắt sáng quắc nhìn chămf chằm vào cô, giọng điệu lạnh lùng: “Em nghĩ rằng, anh sẽ nhàn rỗi đến hoảng sợ vì một người phụ nữ không liên quan mà suýt nữa thì bỏ mạng, bây giờ lại nhãn rỗi đến hoảng sợ muốn người phụ nữ này kết hôn với anh sao?"
Đầu óc của Mộ Vi Lan có chút lờ mờ.
Cô thậm chí nghĩ rằng tại của mình có vấn đề, những lời nói thuộc loại “lời ân ái” này, nói ra từ miệng của Phó Hàn Tranh, tại sao lại kỳ lạ như vậy chứ?
Giọng điệu lạnh nhạt đó của người đàn ông, không giống như đang nói lời ân ái một chút nào, ngược lại giống như đang nổi giận với cô.
Cô cúi khuôn mặt đang nóng xuống, không ngẩng đầu, cũng không nói gì, ngón tay thon dài của người đàn ông cầm lấy cằm của cô, buộc cô ngẩng mặt lên đối diện với anh, "Sao lại không nói gì rồi?"
Cô bảo tiểu Đường Đậu hỏi những thứ này, lẽ nào không phải muốn có được câu trả lời này sao?"
Anh chậm rãi áp sát khuôn mặt đỏ ửng của cô, mùi thuốc mát lạnh quang người cũng vấn vít đến, cô khô miệng nuốt một ngụm nước miếng.
Ý anh nói anh không nhàn rỗi đến hoảng sợ là...
"Tôi, tôi đi xem tiểu Đường Đậu, tôi sợ nó chơi một mình sẽ bị ngã..”
Cô vội vàng quay người muốn chạy ra khỏi phòng bếp, nhưng lại bị Phó Hàn Tranh tóm lại, đè lên trên đảo bếp. Cô vẫn chưa kịp phản ứng anh muốn làm gì, thì đôi môi mỏng của người đàn ông, đã đè xuống, gắn bó với răng môi của cô.
Cái này rất bất ngờ không kịp đề phòng, nhưng cô lại không thể đẩy ra.
Cho dù vừa nãy, bọn họ vẫn đang cãi nhau, chiến tranh lạnh, nhưng lại vì hai ba câu nói của anh, tro tàn lại cháy.
Đến cả bản thân Mộ Vi Lan cũng bắt đầu khinh thường mình, sao lại không cẩn thận trước mặt Phó Hàn Tranh như vậy chứ?
Trước kia khi cô yêu Giản Triết, cô cãi nhau với Giản Triết, cô cũng không gấp rút muốn làm hoà với Giản Triết như vậy, nhưng sao đến lượt Phó Hàn Tranh, thì cô lại lún đến bước đường này chứ?
Hai bàn tay nhỏ nhắn, theo phản xạ quấn qua cổ của anh, đáp trả nụ hôn của anh.
Mộ Vi Lan trước kia không phải là người dễ bị khuất phục bởi những thứ ấm áp, nhưng sau khi gặp Phó Hàn Tranh, thì tất cả đều thay đổi.
Cô bắt đầu mặc kệ, chỉ cần Phó Hàn Tranh bước ra một bước, thì cô sẽ nguyện ý bước ra những bước còn lại.
Vào lúc hai người đang ôm hôn thắm thiết, tiểu Đường Đậu bò đến cửa phòng bếp, bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn ôm miệng tinh nghịch cười trộm.
Phó Hàn Tranh nhẹ nhàng đè lên môi của cô, giọng nói trầm tĩnh từ tính nói: “Câu hỏi em hỏi anh, anh đã trả lời rồi, vậy còn câu hỏi của anh, em định trả lời như thế nào đây?"
Mộ Vi Lan đơ người ra, ánh mắt mơ màng nhìn anh, "Câu hỏi đó không phải là của em hỏi anh, là tiểu Đường Đậu..."
Tay của cô, vẫn đang đặt trên cổ anh, tư thế của hai người lúc này, cực kì tình tứ.
Tay của Phó Hàn Tranh đặt vào giữa eo cô, con mắt đen chăm chú nhìn cô, “Điều này có quan trọng không?"
Hình như thực sự không phải là trọng điểm..
Nhưng mà, anh đã hỏi cái gì? “Em phải trả lời anh cái gì?" Vừa nãy, cái chủ động của cô vẫn không được tính là câu trả lời sao?
Nhìn thấy người đàn ông mím môi không nói gì, Mộ Vi Lan cắn môi nói: “Anh lúc thì nói em không quan trọng, lúc thì nói vì em mà suýt nữa mất mạng, phải là em hỏi anh, rốt cuộc muốn nói cái gì mới đúng?"
“Ừm, anh muốn hỏi em, có muốn kết hôn với anh không?"