Chương 1263:
Lâm Hải trên mặt đất lập tức an tâm, ôm lấy chính mình trốn ở trong góc, nhìn Lâm Bạc Thâm mà sợ hãi.
Lâm Bạc Thâm như vậy còn khiến ông ta kinh ngạc hơn lần đánh ông ta bảy năm trước!
Lâm Bạc Thâm nắm chặt tay ấn thái dương, xoa dịu cơn tức giận trong lồng ngực. Sau đó anh bước đến chỗ Phó Mặc Tranh, quỳ một gối xuống, giấu đi đôi mắt đầy hung ác. Vừa giúp cô cởi trói, vừa trâm giọng hỏi: “Có bị thương không?”
Phó Mặc Tranh vô thức nhìn anh, anh và Lâm Bạc Thâm hung ác u ám khi nãy hoàn toàn khác nhau.
Lâm Bạc Thâm nghĩ rằng cô đang sợ hãi vì vụ bắt cóc, anh nắm lấy tay cô, nhìn cô và nói: “Không sao đâu, có anh ở đây”
Phó Mặc Tranh ngây người, vội rút tay ra khỏi người anh.
“Đừng để ông ta quấy rầy tôi nữa”
“Anh biết, anh sẽ không để cho ông ta có cơ hội quấy rầy em, bắt cóc em”
Phó Mặc Tranh ra khỏi phòng khách sạn nhỏ trước, Lâm Bạc Thâm không đuổi theo, anh phải giải quyết hậu quả.
Lâm Bạc Thâm kéo cà vạt quanh cổ, ngồi trên chiếc giường khách sạn nhỏ, xoa dịu cơn tức giận, cố gảng bình tĩnh lại.
Lâm Hải sợ hãi nhìn anh, run giọng nói: “Ừm… Tiểu Thâm, cha thật sự biết sai rồi. Cha không dám nữa, đưa cha 10 tỷ, chỉ 10 tỷ cha sẽ không bao giờ xuất hiệ Vốn dĩ ông đang nghĩ đến việc để Lâm Bạc Thâm chu cấp để ông an dưỡng tuổi già. Nhưng bây giờ ông mới thực sự hiểu Lâm Bạc Thâm tàn nhẫn và máu lạnh như thế nào.
Lâm Bạc Thâm nhìn hắn chế nhạo: “Ông cũng biết sợ?”
Lâm Hải quỳ trên mặt đất bò tới, hai tay ôm lấy ống quần của Lâm Bạc Thâm, đáng thương cầu xin: “Tiểu Thâm, cha thật sự biết mình sai rồi! Đưa cha 10 tỷ được.
không? 10 tỷ bây giờ không là gì đối với con cả. Con đưa cho cha rồi cha sẽ đến thành phố nhỏ mua nhà. Không bao giờ xuất hiện trước mặt con nữa.
Lâm Bạc Thâm nhìn ông ta, trong mắt không có nhiệt độ.
“Tiểu Thâm?”
Lâm Bạc Thâm hơi nghiêng người, tiến lại gần ông, châm chọc nói: “Sao ông không nói sớm hơn? Nếu ông nói sớm hơn, tôi có thể thỏa mãn ông. Dù sao ông cũng là cha ruột của tôi. Nếu không có ông, tôi đã không đến thế giới này”
Lâm Hải khi nghe lời này, còn tưởng rằng Lâm Bạc Thâm đồng ý, vội vàng rơi lệ nói: “Tiểu Thâm, đúng đó, dù sao chúng ta cũng là cha con”
Nhưng trong giây tiếp theo, giọng nói của Lâm Bạc Thâm chuyển sang trạng thái lạnh băng: “Nhưng tại sao ông lại bắt cóc cô ấy?”
“Cha không muốn bắt cóc cô ta. Cha chỉ muốn tìm cô ta, thông qua cô ta mà gặp con thôi.”
Lâm Bạc Thâm nhìn chằm chằm ông ta trong vài giây, sau đó thốt ra vài từ tuyệt tình: “Ông không có cơ hội.”
Lâm Hải sững sờ, hoảng sợ nhìn Lâm Bạc Thâm.
“Con… ý của ngươi | Lâm Bân kinh tởm đá ông ta một cái, nói: “Chờ tòa án triệu tập đi.”
Không lâu sau khi Lâm Bạc Thâm bỏ đi, cảnh sát đã bắt giữ Lâm Hải.
Lâm Hải gây xôn xao bản tin vì cho rằng đây ông ta tái phim, tiếp tục đi bắt cóc.
Và ba ngày sau, một tin tức trên mạng xã hội khác còn bùng nổ hơn!
“Chủ tịch Tập đoàn MO Lâm Bạc Thâm đã đưa cha ruột của mình ra tòa vì tội bắt cóc”
Tại biệt thự nhà họ Phó.
Khi Phó Hàn Tranh và Mộ Vi Lan nhìn thấy tin này, họ đã rất sửng sốt.
Phó Mặc Hằng đi ngang qua TV, liếc nhìn xung quanh, hái một quả nho trong đĩa hoa quả ném vào miệng: “Ôi, anh rể tương lai của tôi có vẻ là một người đàn ông tàn nhẫn”
Mộ Vi Lan: “…”
Phó Hàn Tranh cau mày, cảm thấy không khỏe: “
“Con vừa nói cái gì? Anh rể tương lai?”