Chương 1213:
Phó Mặc Tranh cũng không quay đầu l: Lâm Bạc Thâm đứng dậy, sải chân bước nhanh tới, nắm chặt cổ tay của cô, kéo cô về từ cửa chính, đè trên vách tường.
Giam cầm trong lồng ngực của anh.
Người đàn ông cúi đầu nhìn cô: “Ở đây chính là nhà của em”
“Không phải.”
Lâm Bạc Thâm rất phiền, nhưng nhìn gương mặt cô thì lại không nỡ nổi nóng với cô, nói: “Đi đua xe là ý kiến của em hay là ý của thằng họ Cố kia?”
“Là tôi” Đúng thật là cô đưa ra đề nghị, cô muốn chơi.
Lâm Bạc Thâm nhíu mày chặt hơn nữa, cực kỳ bực dọc: trò đua xe đó có cái gì hấp dẫn em như vậy?”
“Kích thích”
“Chuyện kích thích thì có nhiều lắm”
Phó Mặc Tranh nị lhưng tôi cứ thích đi đua xe đó.”
Lâm Bạc Thâm cắn răng, nói “được”.
Dù sao mảnh đất An Sơn kia cũng đã được thu mua lại rồi, thích đi đua xe chứ gì, cho cô đua đủ.
Anh sẽ kêu người lắp hàng rào và tường vây hết toàn bộ đường đua An Sơn.
Cô muốn đua bao nhiêu lần thì đua bấy nhiêu lần, cứ tùy cô đua.
Phó Mặc Tranh hỏi: “Bây giờ tôi có thể đi được chưa?”
Lâm Bạc Thâm hơi buông lỏng cô ra, nhưng cũng không buông tay, cô vừa mới xoay người đã bị anh kéo vào lồng ngực, ôm siết thật chặt.
Anh vừa ôm cô, vừa cúi đầu nhìn cổ tay trái bị nắm tới đỏ lên của cô.
Đây là vết đỏ do vừa nãy bị anh nắm thật thô bạo.
Lòng bàn tay dịu dàng vuốt ve.
Bên trong cổ tay trái mảnh khảnh như bạch ngọc của cô có một vết cắt mờ mờ.
Ánh mắt của Lâm Bạc Thâm đau xót.
‘Vết thương mờ mờ này chính là vết sẹo do cắt cổ tay vào bốn năm trước.
Rốt cuộc cắt sau bao nhiêu mà tận bốn năm rồi còn không hoàn toàn xóa đi được vết sẹo.
Điều chết tiệt là trước đó anh thế mà chẳng hề nhận ra.
Lâm Bạc Thâm nhìn gương mặt nhỏ lạnh lùng của cô, nói: “Sau này muốn đi đua xe cũng được, nhưng bắt buộc phải có anh ở đó, chuyện như ngày hôm nay, anh không mong sẽ xảy ra một lần nào nữa.”
Phó Mặc Tranh hơi mất kiên nhẫn, đẩy anh ra, muốn đi.
Lâm Bạc Thâm lại kéo cô về.
Phó Mặc Tranh bị làm tới nỗi chẳng còn hơi sức đâu mà giận: “Lâm Bạc Thâm, rốt cuộc anh còn chuyện gì nữa?”
Lâm Bạc Thâm ôm cô từ sau lưng, cúi người, đè xuống, ngón tay.
thon dài nắm lấy căm của cô, kéo cô quay đầu lại, hôn một cái lên môi của cô, sau đó lại hôn lên gò má của cô.
Có mùi hương thuốc lá nhàn nhạt, anh hút thuốc lá.
Ánh mắt người đàn ông nặng nề nhìn cô, nói: “Sau này không được để bất cứ người đàn ông nào khác hôn em”
“Hôn thì sao hả, anh là gì của tôi?”
Lâm Bạc Thâm rất không hài lòng với cái giọng điệu không đáng là gì này của cô, nhíu mày, gương mặt lạnh lùng nghiêm túc: “Anh sẽ không làm gì em cả, nhưng anh sẽ xử cái thằng đàn ông dám hôn em kia”
Độc tài, vô liêm sỉ.