Chương 1155:
“Đúng vậy, mấy năm qua bị anh nuôi béo lên rất nhiều. Em không quen là chuyện bình thường”
Phó Mặc Tranh bước tới, ôm Xương Sườn ra khỏi kệ, rất nặng.
Trong bảy năm qua, Xương Sườn bay lượn khắp nơi cùng Lâm Bạc Thâm, gặp qua không ít tình cảnh, cho nên đã từ lâu không sợ người.
Ngay cả khi cô không nhìn thấy Phó Mặc Tranh Tranh trong bảy năm, cho nên đã sớm không sợ người.
Cho dù bảy năm không gặp Phó Mặc Tranh, Xương Sườn vẫn thích Phó Mặc Tranh như cũ.
Duyên động vật của Phó Mặc Tranh luôn rất tốt.
Khi cô được ba tuổi, Phó Hàn Tranh đã mang về một con chó hoang nhỏ tên là Tiểu Sư Tử, lần đầu tiên cô gặp Tiểu Sư Tử đã rất thân thiế Tiểu sư tử có thể cắn Phó Hàn Tranh nhưng không cắn cô. Cô đút cái gì, Tiểu sư tử cũng thích ăn.
Lâm Bạc Thâm nhìn cô ôm Xương Sườn trong tay, hỏi: “Em muốn uống gì?”
“Nước sôi “Không uống sữa tươi?” Lâm Bạc Thâm nhớ rằng cô rất thích sữa.
Phó Mặc Tranh nói: “Sao cũng được.”
Sau đó, một cốc sữa ấm được đưa đến chiếc bàn nhỏ trước mặt cô.
Phó Mặc Tranh cúi đầu trêu chọc Xương Sườn béo trên tay, lẩm bẩm với Xương Sườn: “Con ăn gì mà béo thế? Mẹ sắp không ôm được con rồi. Con còn nhớ mẹ không? Hở?”
“Meo meo” Xương Sườn thích nơi mềm mại, dụi dụi mặt mèo vào ngực cô.
Lâm Bạc Thâm nghe được lời cô nói, trong mắt lóe lên tia sáng, đưa tay sờ Xương Sườn trong tay cô, nói: “Em là mẹ của Xương Sườn, đương nhiên Xương Sườn nhớ em”
Cô không nói chuyện với anh nữa nên anh đành phải xen vào.
Một lúc sau, điện thoại di động của Lâm Bạc Thâm đổ chuông, là cuộc gọi của đối tác.
Anh đứng dậy, ra ban công ngoài trời nghe điện thoại.
Trong phòng, Xương Sườn đói bụng, liên tục cọ Phó Mặc Tranh. Phó Mặc Tranh từng nuôi nó, vì vậy biết chắc Xương Sườn đang đói.
Mắt to nhìn lướt qua căn phòng, thấy một hộp thức ăn cho mèo trên giá sách cao.
“Mẹ giúp con lấy thức ăn cho mèo, con chờ một chút.”
Cô loay hoay một lúc, vẫn không lấy được.
Chết tiệt, Lâm Bạc Thâm không đâu, để thức ăn cho mèo cao thế làm gì, sợ Xương Sườn ăn trộm à?
Phó Mặc Tranh xách một băng ghế nhỏ tới, bước lên chiếc, lấy hộp thức ăn cho mèo.
Lúc này, Lâm Bạc Thâm vừa gọi điện ở ngoài ban công quay lại, đúng lúc nhìn thấy cô trèo cao, ngực chợt cả kinh.
Anh bước nhanh tới, ôm cô vào lòng.
Phó Mặc Tranh không hề chuẩn bị, kêu lên, nhìn anh chăm chằm: “Anh làm gì đấy?”
Trong lòng Lâm Bạc Thâm vẫn còn hơi sợ: “Với cao thế làm gì?”
“Tôi lấy thức ăn cho Xương Sườn”
‘Yết hầu Lâm Bạc Thâm trượt lên xuống, ôm lấy cô, ánh mắt thâm thúy nghĩ mà sợ: “Sau này đừng trèo cao nữa, anh lo em ngã”
Bảy năm trước, cô bị ngã cầu thang, tuy không tận mắt chứng kiến cảnh tượng đó nhưng bất cứ ai biết chuyện ở trường Đại học Cố đô đều nói, lúc đó máu chảy đầy đất.
Lâm Bạc Thâm nhắm mắt lại, và chỉ cần mơ tưởng về cảnh tượng này một chút, anh sẽ cảm thấy đau đớn và vô trách nhiệm.
Lâm Bạc Thâm nhắm mắt, chỉ cần hơi tưởng tượng hình ảnh đó một chút, thì sẽ có cảm giác đau đớn, tự trách tột đỉnh.
Mấy năm qua, anh luôn mơ thấy một cơn ác mộng.
Trong mơ, cô ngã xuống đất bê bết máu, đôi tay nhỏ bé nắm chặt ống quần của anh, cầu xin anh đừng đi, cầu xin anh cứu cô nhưng anh lại nhân tâm quay người bỏ đi.