Đây là buổi trình diễn thứ mười của chuyến lưu diễn vòng quanh thế giới của cô, anh chưa bao giờ vắng bóng.
Lâm Bạc Thâm nghĩ, cô gái của anh, thật sự đã lớn rồi.
Miêu tả cô bằng cụm từ rực rỡ chói lọi cũng không ngoa.
Trợ lý đặc biệt Hàn Thông ngồi bên cạnh Lâm Bạc Thâm mới vừa từ chối một cuộc. thoại cực kỳ quan trọng.
Hàn Thông cúi xuống ghé vào tai Lâm Bạc Thâm, nói nhỏ: “Tổng giám đốc Lâm, người của tập đoàn McGeough đã tới công ty, những chỉ tiết nhỏ ở khâu thu mua còn cần phải bàn bạc lại với anh”
Nghĩa bóng trong câu của Hàn Thông là, dự án thu mua của McGeough kia quan trọng hơn buổi hòa nhạc này.
Bởi vì buổi hòa nhạc giống thế này, dường như tháng nào ông chủ cũng đi nghe, hơn nữa còn bay vòng quanh thế giới để nghe.
Hàn Thông thật sự không hiểu, buổi hòa nhạc trình diễn piano đơn điệu nhạt nhẽo như thế này, ông chủ sao còn nghe chăm chú thế làm gì?
Nhưng mà Hàn Thông không phát hiện ra là, mấy năm nay những buổi trình diễn piano Lâm Bạc Thâm đến nghe này, đều liên quan tới cô nghệ sĩ piano ở trên sân khấu kia.
Địa chỉ cũng những buổi trình diễn lưu động này luôn thay đổi, địa chỉ phòng hòa nhạc cũng sẽ thay đổi, nhưng chỉ có mỗi người nghệ sĩ biểu diễn trên sân khấu là chưa bao giờ thay đổi.
Ánh mắt của Lâm Bạc Thâm vẫn chăm chú nhìn hình bóng người biểu diễn trên sân khấu kia, khóe mắt chân mày lại vẫn lạnh lùng, lạnh nhạt nói: “Nghe trình diễn âm nhạc, thì đừng bàn chuyện công việc.”
Hàn Thông vội vàng im miệng.
Anh ta đã ở bên cạnh ông chủ ba năm rồi, cũng hiểu biết một chút ít thói quen và những biểu tình nhỏ của Lâm Bạc Thâm.
Anh tổng giám đốc Lâm này, vui giận không hề lộ ra ngoài, lạnh lo quyết đoán, phương pháp làm việc nhanh chóng dứt khoát, làm người ta cảm thấy sợ hãi và áp lực.
Vừa nấy anh ta nói chuyện cản trở nên đã tức giận rồi.
Hàn Thông yên lặng ngồi một bên, yên lặng cùng ông chủ nghe hết buổi trình diễn piano lưu động này.
Sau khi kết thúc buổi trình diễn piano, nghệ sĩ piano trên sân khấu đứng dậy, tao nhã cúi chào, nói lời cảm ơn.
Khán thính giả dưới sân khấu lần lượt rời khỏi hơn phân nửa, chỉ có mình Lâm Bạc Thâm thong thả ung dung ngồi yên tại chỗ, không chịu đứng dậy, dường như vẫn còn đắm chìm trong buổi trình diễn piano kia.
Hàn Thông không dám nhiều chuyện, trong lòng lại nổi điên: bên kia công ty còn dự án thu mua tới vài tỷ đang cần bàn bạc, ông chủ lại lãng phí thời gian quý giá ở chỗ này.
Đúng vậy, mỗi giây mỗi phút của Lâm Bạc Thâm đều là vô giá.
Nhưng cái ông chủ lớn này vẫn luôn lãng phí thời gian cho những buổi trình diễn piano thế này, lễ Giáng Sinh cũng vô nghĩa như những ngày lễ khác.
Khó khăn lắm mới đợi được tới lúc Lâm Bạc Thâm đứng dậy.
Hàn Thông đang muốn nói về chuyện dự án thu mua thì Lâm Bạc Thâm lại lạnh lùng dặn dò: “Đặt trước vé vào cửa của buổi trình diễn tiếp theo ở Luân Đôn, hủy hết tất cả những công việc ngày hôm đó”
Hàn Thông: Ơ… Buổi trình diễn piano này lại quan trọng thế sao?
“Vâng, ông chủ.”
Lúc ra khỏi phòng hòa nhạc, Lâm Bạc Thâm theo bản năng ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt lướt qua đoàn người, nhìn chăm chằm vào bóng lưng mảnh mai quen thuộc kia, hoài niệm.
Lúc bóng lưng mảnh mai kia xoay lại, Lâm Bạc Thâm hơi hơi nheo mắt, xoay người, hòa vào dòng người đi ra khỏi phòng hòa nhạc.
Ngày tháng còn dài.
Cho dù chỉ đứng trong một góc khuất cô không nhìn thấy được, đứng từ xa nhìn thấy cô khỏe mạnh bình an cũng đã yên lòng mãn nguyện rồi.
Sau khi Phó Mặc Tranh kết thúc một buổi trình diễn piano xong thì tỉnh thần có hơi uể oải, ngồi trong xe bảo mẫu nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trợ lý Ngô Vi đưa camera cho cô, nói: “Mặc Tranh, chị có muốn xem video biểu diễn piano lần này của chị không?”