Lúc đó tôi biết bạn học Phó có qua lại với cậu ấy, tôi còn cổ vũ con bé.
Thật sự xin lỗi, tôi không ngờ lại xảy ra chuyện thế này”
Lý Thanh Hà chưa bao giờ nghĩ rằng, Lâm Bạc Thâm bình tĩnh kiềm chế thế mà cũng có lúc lại mất kiểm soát.
Ánh mắt Phó Hàn Tranh nghiêm nghị, sắc mặt rất nặng nề, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Lý Thanh Hà không làm gì sai, giáo viên đại học cũng không có quyền ngăn cấm sinh viên yêu đương.
Suốt đường đi từ Bắc Thành đến đây, Mộ Vi Lan thấp thỏm không yên, tim đập dồn dập, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cô nhìn đèn phát sáng trong phòng phẫu thuật, khóe mắt dần dần đảm nước.
Đường Đậu được nâng niu từ nhỏ, rất ít bị va chạm sứt mẻ, cho dù có bị va chạm thì cũng được cả nhà ôm vào lòng mà dỗ dành.
Con bé lớn thế này rồi nhưng chưa bao giờ bước vào phòng phẫu thuật. Bây giờ một mình con bé nằm bên bàn phẫu thuật, đợi sau khi tỉnh lại thì đau biết bao.
Phó Hàn Tranh ôm Mộ Vi Lan, trầm giọng an ủi: “Đừng lo lắng, trong đó là toàn bác sĩ giỏi nhất, sẽ không để Đường Đậu có chuyện gì đâu”
Lâm Bạc Thâm cảm giác cả thế giới đều tối sầm lại.
Đang giờ cao điểm tan làm, xe kẹt cứng trên đường.
Anh xuống xe, chạy bộ một đường dài từ đường Tĩnh Ninh đến đường Trường An.
Toàn thân đều bị mồ hôi làm ướt đẫm, dường như đến hô hấp không kịp thở.
Chạy vào bệnh viện, chạy một đường va vào rất nhiều người. Lúc anh chạy đến phòng phẫu thuật, mồ hôi trên trán thuận theo đường viền hai má góc cạnh mà nhỏ xuống.
Mộ Vĩ Lan đã nhìn thấy ảnh của Lâm Bạc Thâm trong điện thoại của Phó Mặc Tranh. Lâm Bạc Thâm trông khôi ngô tuấn tú, cho nên khi Lâm Bạc Thâm chạy đến, cô vừa nhìn đã nhận ra anh.
Mộ Vi Lan mất đi vẻ lịch sự, hét lên chất vấn: “Cậu đến đây làm gì?
Cậu hại Đường Đậu chưa đủ thảm sao? Đường Đậu mà tôi không dám đánh một cái, mắng một câu, bây giờ vì cậu mà chảy máu nằm trên bàn phẫu thuật, cậu có biết con bé chảy bao nhiêu máu không? Con bé từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ chảy nhiều máu như thế! Đều tại vì cậu, đều tại cậu…
Nước mắt cô rơi như mưa.
Cô căm phẫn Lâm Bạc Thâm, đau xót cho Đường Đậu nằm ở bên trong, tự trách bản thân không biết gì hết.
Mộ Vi Lan khóc đến mức hai mắt nhòe đi, được Phó Hàn Tranh ôm chặt.
“Tiểu Lan, bình tĩnh lại!” Phó Hàn Tranh đưa tay ra vỗ lưng cô.
Lâm Bạc Thâm ngây người ở đó, thở hổn hển, lồng ngực lên xuống kịch Ánh mắt anh đờ đẫn nhìn đèn phẫu thuật đang phát sáng, cả người cứng đờ.
Hai tay buông thõng bên ống quấn run lên không kiểm soát được.
Anh thật sự không biết, cô đang mang trong mình đứa con của anh.
Nếu như biết, anh sẽ không để cô té xuống lầu, sẽ không để cô chảy nhiều máu như thế. Thậm chí Lâm Bạc Thâm sẵn lòng thay cô chảy máu, thay cô nằm trên bàn phẫu thuật.
Mộ Vi Lan vùi trong lòng Phó Hàn Tranh khóc, nhìn thấy Lâm Bạc Thâm đứng đó không đi, cô trừng mắt nhìn anh nói từng câu từng chữ: “Mời cậu đi cho, đừng để tôi thấy cậu một lần nào nữa”
Lâm Bạc Thâm mở miệng, cổ họng giống như mắc miếng kính, rất lâu sau mới có thể nói ra giọng khàn khàn: “Xin lỗi… Cháu… Cháu không biết.”
Anh vẫn chưa nói xong, Phó Hàn Tranh tiến đến năm lấy cổ áo của anh, hung hăng đấm lên mặt anh một đấm.
“Cậu không biết? Cậu làm Đường Đậu mang thai rồi mà cậu không biết? Lâm Bạc Thâm, lần trước tôi bảo cậu chia tay với Đường Đậu, trong lòng tôi cũng có chút áy náy với cậu, cũng có chút thích cái tính kiên quyết của cậu. Nhưng bây giờ, một chút xíu áy náy đó của tôi đối với cậu đã hoàn toàn biến thành sự căm phẫn rồi”
Phó Hàn Tranh thu nắm đấm lại, rồi đấm cho anh một đấm nữa.
Lâm Bạc Thâm không có chút phản kháng lại, Phó Hàn Tranh dùng sức rất mạnh. Nhưng đánh lên mặt anh, cho dù chỗ miệng có mùi máu tanh, anh lại không cảm nhận được bất cứ đau đớn nào, chỉ hy vọng cú đấm này có thể mạnh hơn, hung hãn hơn một chút.