Phó Mặc Tranh lờ mờ mà bị anh ôm vào lòng, quay đầu nhìn anh, hỏi: “Anh chuyển nhà hả?”
Số mật mã mở cửa là ngày chúng ta Sau khi nhấn số cuối cùng, cánh cửa lách cách mở ra.
Lâm Bạc Thâm nói với cô: “Đây là căn hộ đầu tiên anh mua, sau này em tới sẽ thuận tiện hơn”
Phó Mặc Tranh nhìn phong cách trang trí hiện đại, tối giản, theo lối Âu Mỹ trước mặt, không thể tin được Lâm Bạc Thâm mới mua nhà.
Mặc dù sinh ra trong nhà họ Phó, từ nhỏ đã không thiếu tiền, không cần phải lo giá nhà cao ngất ngưởng, nhà của Phó gia rải rác khắp nơi, nhưng cô cũng biết răng giá của hộ ở khu vực hay tiểu khu hạng sang đều không hề rẻ.
“Bạc Thâm, sao anh có nhiều tiền như vậy? Anh cướp ngân hàng à?”
Lâm Bạc Thâm nhìn khuôn mặt nhỏ không biết gì của cô, giơ tay gõ gõ đầu nhỏ của cô: “Anh học luật, em cho rằng anh sẽ phạm pháp, đi cướp ngân hàng sao?”
Hơn nữa, cô ngốc này thật sự cho rằng bây giờ cướp ngân hàng dễ dàng như vậy sao?
“Thế thì lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Anh cho vay nặng lãi à?”
Càng nói càng lố.
Lâm Bạc Thâm giận đến mức buồn cười: “Trong mắt em, anh bất tài thế ‘Ý em không phải vậy, nhưng đột nhiên có một số tiền lớn như vậy.
Là bạn gái của anh, tôi không hề hay biết”
Lâm Bạc Thâm ôm cô từ phía sau, nhìn về phía căn phòng, nói: “Tiền mua nhà là do anh tích cóp từ tiền học bổng nhiều năm. Hơn nữa, hai năm qua anh kiếm được tiền từ buôn bán chứng khoán. Anh cũng đã mượn của Thịnh Hoài Nam năm trăm tệ. Chỉ chờ tuần tới bán ra nốt số cổ phiếu kia là có thể trả lại tiền cho anh ta”
… Bạc Thâm, sao anh có thể kiếm được nhiều tiền như vậy từ chứng khoán vậy?”
Ngôi nhà này chắc cũng phải mấy triệu tệ!
Lâm Bạc Thâm tính toán sơ lược, nói: “Anh đã tính qua. Trong hai năm qua, việc mua bán cổ phiếu cộng với mớ hỗn độn về quỹ và số tiền kiếm được từ các vụ kiện của công ty luật, có vẻ như anh ấy đã kiếm được 5 triệu. Trong đó một phần cầm đi trả nợ cho mẹ tôi, nếu không lần này anh sẽ không phải vay tiền từ Thịnh Hoài Nam”
Phó Mặc Tranh nhìn anh bằng ánh mắt ngưỡng mộ, đôi mắt sáng ngời: “Bạc Thâm, anh giỏi thật đấy!”
Lâm Bạc Thâm xem thường, nhàn nhạt nói: “Với điều kiện nhà em, người giỏi còn nhiều hơn. Bố em một doanh nhân tầm cỡ mà mọi sinh viên nghèo ngành tài chính tụi anh đều muốn đạt tới.”
Phó Mặc Tranh xoay người ôm lấy cổ anh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn nở nụ cười tươi rói, giọng nói khẳng định: “Bạc Thâm, sau này anh nhất định sẽ trở thành một người còn lợi hại hơn bây giờ, thậm chí có thể còn hơn cả bố em”
Lâm Bạc Thâm vỗ nhẹ vào eo cô, nói: “Nhìn ngôi nhà trước đi. Ngôi nhà này là nhà từng có người ở, gần như mới. Anh thấy phong cách trang trí không tệ, nhưng căn bản không có hồn. Em không thích chỗ nào, anh tìm người đến sửa sang lại”
Phó Mặc Tranh nhìn quanh một vòng, hài lòng nói: “Em nghĩ mọi thứ đều khá ổn, không cần thay đổi”
Căn hộ này có hai phòng ngủ và một phòng khách, nhưng căn phòng vốn ban đầu là phòng ngủ được Lâm Bạc Thâm biến thành thư phòng, bên trong đặt đàn piano của Phó Mặc Tranh.
“Nếu sau này em muốn luyện đàn, bất cứ lúc nào cũng được.”
Cô gái mỉm cười: “Bạc Thâm, sao đột nhiên muốn mua nhà?”
Lâm Bạc Thâm nói: “Trước đây anh thuê cùng Triệu Hà An, em qua đó , khó tránh khỏi bất tiện. Hơn nữa căn phòng đó cũng không quá gần trường học. Nếu em muốn luyện đàn cũng không quá tiện.”
Phó Mặc Tranh cảm động đến chết mất: “Cho nên, anh dành hết tiền tiết kiệm mua một căn nhà chỉ để em luyện đàn dễ dàng hơn?”
Cô ngước khuôn mặt nhỏ nhắn của mình lên, đôi mắt cảm động nhìn anh đầy ngưỡng mộ. Đôi mắt hạnh mơ màng, ướt át và đáng yêu kia, dù chỉ là nhìn anh, dối với Lâm Bạc Thâm cũng ẩn chứa sự quyến rũ.
Yết hầu Lâm Bạc Thâm di chuyển lên xuống, ánh mắt dần tối lại.
Người đàn ông ôm cô đến bệ nấu ăn mở.
Phó Mặc Tranh không chuẩn bị, kêu lên, ôm chặt lấy cổ anh.
Cô ngồi trên bệ nấu ăn, dáng người cao gầy của anh đứng trước mặt cô, đôi tay to lớn mảnh khảnh của người đàn ông đè sau gáy cô, áp mặt cô hướng mặt mình, hôn cô.