“Vậy ý của anh là, bây giờ anh chỉ có một mình thôi đúng không?”
Lâm Bạc Thâm nói: “Anh không rảnh để nói mấy lời yêu đương này đâu”
Một đời này của anh, vẫn luôn trải qua rất nhanh chóng, nhưng anh không hề để lãng phí một phút một giây nào cả.
Thịnh Hoài Nam đã nói anh giống như một con robot làm việc liên tục trong hai mươi tư tiếng đồng hồ vậy, Triệu Hà An thì lại nói anh là cỗ máy kiếm tiền.
Trong cuộc sống của anh, chỉ có hai chữ, đó là “Kiếm tiền”, nhưng thực tế không thể là sự thật được.
Phó Mặc Tranh ghé vào bên cổ anh, nhẹ nhàng thủ thỉ vài câu: “Người mà em thích, thà rằng độc thân cũng không muốn ở cùng em, em thật sự kém cỏi như vậy sao?”
Đột nhiên lồng ngực của Lâm Bạc Thâm rung động.
Cô bé đã tủi thân như vậy rồi, khi nói những lời này, giọng nói của cô vừa nhẹ nhàng lại vừa nhu nhược,còn mang theo một chút đau lòng xót xa nữa, cô bé giống như một người bạn nhỏ không thể lấy được viên kẹo ngọt vậy.
Sự im lặng của Lâm Bạc Thâm càng khiến cho Phó Mặc Tranh đau lòng hơn.
Nước mắt của cô gái nhỏ cứ rơi vào sâu trong cổ của Lâm Bạc Thâm, nước mắt rất ấm nóng, nóng đến nỗi làm trái tim anh ấy đau nhói.
Từ trước đến nay anh ấy không thể biết được thì ra nước mắt của một cô gái cũng khiến cho anh đau lòng như vậy.
“Mặc Tranh” Lâm Bạc Thâm không nhịn nổi nữa liền gọi tên cô ấy.
Phó Mặc Tranh vừa khóc nức nở vừa chôn mặt vào trong cổ anh ấy, lại cần nhằn: “Anh đừng gọi em nữa, dù sao anh có thích em đâu.”
“Làm bạn gái của anh khó khăn như vậy sao, Lâm Bạc Thâm, rốt cuộc em phải làm thế nào mới có thể được làm bạn gái anh?”
Phó Mặc Tranh chưa bao giờ nghĩ tới cô ấy phải cúi mình trước người khác một cách thấp kém như vậy.
Cô ấy nhu nhược đến nỗi cho dù biết bây giờ Lâm Bạc Thâm không thích cô ấy, nhưng chỉ cần Lâm Bạc Thâm đồng ý làm bạn trai cô ấy thì cô ấy cũng rất hạnh phúc rồi.
Lâm Bạc Thâm dừng lại, vừa định nhìn cô ấy thì căm của anh ấy lại cọ phải một mái tóc mềm mượt khiến trong lòng anh ấy cảm thấy ngọt ngào đến kì lạ.
“Anh nghĩ rằng em phải biết điều này từ sớm rồi.”
Phó Mặc Tranh im lặng trong vài giây, sau đó cô ấy ngẩng đầu lên ngơ ngác nhìn anh ấy rồi hỏi: “Anh vừa nói cái gì cơ?”
Lâm Bạc Thâm nhấn mạnh từng chữ một cách chậm rãi: “Anh nói, anh nghĩ rằng em phải biết em đã là bạn gái của anh từ lâu rồi: Phó Mặc Tranh: “..”
Anh ấy đang nói gì vậy, chẳng lẽ lỗ tai của cô ấy có vấn đề rồi sao?
Cô gái mở to đôi mắt ngạc nhiên nhìn Lâm Bạc Thâm trong khi nước mắt vẫn còn đọng trên đôi mắt xinh đẹp của cô ấy.
Lâm Bạc Thâm thấy cô gái nhỏ không kêu ca gì nữa thì nhếch mày.
nhìn cô ấy, hai người cứ thế nhìn nhau, một người vừa hoảng hốt vừa ngơ ngác không hiểu gì, người kia lại bình tĩnh dùng ánh mắt dịu dàng nhìn đối phương.
“Không phải lúc nào em cũng bảo em thích anh sao?”
“Em nói em thích anh là thật, nhưng mà…”
Cô ấy còn chưa kịp nói hết câu thì Lâm Bạc Thâm đã ngắt lời cô “Nếu đã như vậy rồi thì còn vấn đề gì nữa?”
Phó Mặc Tranh: Chỉ thế là xong rồi sao?
Lâm Bạc Thâm lại cõng cô ấy rồi tiếp tục tìm đường.
Trong khi đó, Phó Mặc Tranh không còn tâm trạng để tìm đường nữa, trong đầu cô ấy chỉ có mấy câu nói của Lâm Bạc Thâm ban nãy liên tục vang lên. Mãi một lúc sau cô ấy mới thoát ra khỏi dòng suy nghĩ ấy rồi hỏi: “Lâm Bạc Thâm, vừa nãy anh nói em là bạn gái của anh đúng không?”
Cô gái nhỏ mở to đôi mắt, vui vẻ như một chú chim non líu ríu gọi anh ấy.
Lâm Bạc Thâm vẫn tỏ ra lạnh nhạt như thường ngày, trả lời: “Ừ”