Tình yêu chưa kịp chớm nở của cô đã bị Tiêu Hoài Nam tàn nhẫn vùi dập.
Lần này cô đích thân đến Tiêu Phủ cũng không phải muốn tìm đối phương hàn huyên chuyện cũ. Kiều Mặc muốn đưa đứa 'con rể' tạm thời này ra mắt cha mẹ của mình.
Nếu như miễn cưỡng nhắm một mắt mở một mắt cũng có thể thấy được vẻ tiêu sái hơn người của Thống Đốc đại nhân. Cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh của ban đầu, điều chỉnh cảm xúc một chút sau đó quay sang nhìn người kia.
"Lão già nhà tôi muốn gặp anh, ngay trong hôm nay cảm phiền Tiêu Thống Đốc sắp xếp một chút thời gian đến Kiều Phủ làm khách."
"Tôi không muốn chuyện tình cảm riêng tư của anh làm ảnh hưởng đến mối quan hệ đối tác của chúng ta."
"Anh yêu ai là quyền của anh, Kiều Mặc đây không quản. Nhưng đừng quá đáng khi vẫn còn là chồng trên danh nghĩa của tôi là được."
Cô nghiêng đầu nhìn đối phương, loại biểu tình lạnh lẽo đến doạ người. Từ trước đến giờ cô luôn mang dáng vẻ vui tươi hoà nhã với mọi người xung quanh.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy bộ dạng này của Kiều Mặc. Lồng ngực Hoài Nam ẩn ẩn nhói đau lên từng trận. Không biết tại vì sao, nhưng khi cảm nhận được loại ánh mắt xa cách ấy của cô giành cho hắn.
Trái tim chằn chịt tia máu kia dường như đang bị thế lực vô hình nào đó tàn nhẫn bóp chặt.
"..."
Hoài Nam đứng bất động nơi đó, cẩn thận nhìn ngắm khuôn mặt xinh đẹp mỹ mạo trước mắt. Mầm mống của tình yêu đã đâm sâu vào trong người hắn.
Giờ chỉ cần có thời gian dù ngắn dù dài cũng đủ khiến tình yêu của hắn ra hoa kết trái. Nhưng cho đến khi ấy, hắn vẫn là không dám đối diện với sự thật.
========== Truyện vừa hoàn thành ========== 1. Hào Môn Này, Tôi Không Gả Nữa 2. Ngài Vương, Kết Hôn Nhé! 3. Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp 4. [BHTT] Ân =====================================
Một lúc sau...
"Chúng ta khi nào xuất phát?"
Trong căn phòng hoa mỹ trước mắt bầu không khí đột nhiên trở nên trầm lặng đến doạ người. Mặt đối mặt nhìn nhau nhưng lại không nói nên lời.
Vì muốn cứu vãng tình hình, hắn cố tình muốn bắt chuyện với cô. Nhưng đối phương không hề có ý muốn hồi đáp lại với hắn.
Trên gương mặt xinh đẹp không lấy chút biểu cảm quan tâm nào. Kiều Mặc cứ thể như không nghe thấy gì, không để tâm đến những lời nói vô nghĩa kia của hắn.
Tiêu Thống Đốc không ngờ được bản thân lại bị người khác bơ đẹp ngay trong chính biệt phủ của mình. Hân trước giờ tung hoành ngang dọc khắp nơi, ngay cả một ánh mắt cũng đủ khiến người đối diện kiên dè vài phần.
Chỉ có hắn ngó lơ người khác, chưa từng có ai dám ngó lơ hắn như vậy.
Chỉ có điều Hoài Nam không biết thấy khó mà rút, còn đâm đầu vào lại cố ý muốn chọc giận Kiều Mặc. Hắn cúi người xuống, chỉ cách vài cm nữa là chạm môi.
Gần đến mức nghe rõ mồn một tiếng tim đập của đối phương, gần đến mức cảm nhận hơi ấm của nhịp thở.
"Cô bị câm à?"
"Người lớn nói chuyện con nít phải trả lời, ai cho phép cô làm ngơ lão tử? Không muốn sống nữa sao... Có tin ông đây hiếp cô không?"
Hắn mỉm cười khiêu khích nhìn người trước mắt, khi nói đến câu cuối lại cố tình ghé sát bên tai cô thổi nhẹ một làn không khí nóng.
Nhưng lời vừa nói dứt Tiêu Thống Đốc đã bị hành động tiếp theo đây của Kiều Mặc doạ cho mặt mày tái xanh tay chân bủn rủn.
Cô ban đầu không muốn day dưa thêm với người đã có ý trung nhân. Nhưng hắn vậy mà không biết ngoan ngoãn, đục nước lấn tới trêu chọc cô. Sau khi suy nghĩ một thời gian cô quyết định đập chậu cướp hoa.
Trước giờ chưa có thứ gì mà cô thích là không đạt được. Nếu như người phụ nữ kia còn đang du học ở nước ngoài, vậy thì cô sẽ rũ lòng thương giúp cô ta chăm sóc tên ngốc này.
Tình yêu mà, không nhanh nắm giữ thì sẽ vụt mất. Kiều Mặc không thích tương lai phải ân hận về quyết định của mình.
"Thay vì để bị hiếp, tôi sẽ cưỡng bức anh trước."
Cô đưa tay đến vòng qua cổ của Hoài Nam lực đạo ở cổ tay vô cùng mạnh mẽ và dứt khoát khiến đối phương không kịp phản ứng.
Một thao tác duy nhất đã đưa môi của cả hai chạm vào nhau, trong giây phút ngắn ngủi hắn chưa kịp định thần đã bị đầu lưỡi của cô xâm chiếm vào trong khuôn miệng.
Khuôn mặt đầy ý châm chọc ban nãy giờ đây trở nên ngơ ngác như con nai tơ mới bước vào đời, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Bị đả kích trong vài giây.
Ban đầu còn có ý muốn kháng cự nhưng khi hắn nếm thử dư vị ngọt ngào của môi cô. Hắn liền buông bỏ lớp phòng bị, cũng buông bỏ luôn sự kìm hãm mà bản thân đặt ra cho tình cảm mình giành cho Kiều Mặc.