Đối mặt với uy hiếp xung quanh Triển Thất không thèm để vào trong mắt, một tiếng huýt sáo xung quanh xuất hiện vô số huynh đệ trang bị đầy đủ vũ khí, ngẩng đầu, cực kì ngạo mạn.
“Ha ha, lão tử từ nhỏ chính là nghịch thiên.”
Biến hoá quá nhanh khiến mọi người không kịp phản ứng, những người này không phải ai khác, chính là thế lực bí mật của Văn Nhân Mạc.
Lần trước thời điểm đi tầm bảo trong mật thất bọn họ phát hiện được tấm bản đồ này, cho nên lần đến Thanh Phong trại này hai người bọn họ vì tránh trường hợp phát sinh ngoài ý muốn, trước hết để một nhóm người thông qua bản đồ ẩn núp đến Thanh Phong trại. Thanh Phong trại cũng không cho người chặn con đường kia, cho nên người của Văn Nhân Mạc thuận lợi đi vào được, vừa rồi Triển Thất phát ra ám hiệu mới xuất hiện.
Trên tay những người này đều cầm súng tự động hiện đại nhất từ nước ngoài, những thứ này ở bến Thượng Hải bây giờ cũng rất hiếm thấy huống chi là quan ngoại này. Nhữnh thứ súng này thật ra là do Triển Thất miêu tả kiểu dáng rồi để Văn Nhân Mạc làm ra sau đó buôn lậu ra ngoài, cho nên mọi người đều nghĩ đây là súng của nước ngoài mà không hoài nghi hai người bọn họ. Sở dĩ lần này bọn họ cầm tới súng ống hiện đại là muốn cho mọi người một phen kinh sợ, có lẽ đây là biện phát tốt nhất để thống nhất quan ngoại.
“Thượng Quan Phi Ưng, tôi cho anh một cơ hội nói ra chủ mưu là ai, nếu không ngày này năm sau chính là ngày giỗ của anh.”
Chuyện này Thượng Quan Phi Ưng và Bắc Chiến Dã cũng chỉ là vật hi sinh, xem tình hình phát triển như thế này, người sau lưng không phải chỉ mới ra chủ ý tức thời, cho dù là Chu Tước môn cũng không có thực lực một hơi nuốt hết quan ngoại được.
Nhìn tình thế nghịch chuyển Thượng Quan Phi Ưng và Bắc Chiến Dã mặt đều trắng bệt, kế hoạch hoàn mĩ như vậy cứ thế bị tên tiểu tử này phá hỏng.
Thượng Quan Phi Ưng bây giờ thật hối hận, thật ra hắn cũng không biết chủ mưu sau lưng là ai, có ngày đột nhiên có một người tìm hắn nói có một chủ ý có thể giúp hắn chiếm cả quan ngoại, ban đầu hắn không tin, nhưng hôm đó sau khi nghe được phương pháp kia hắn lập tức đáp ứng.
Bắc Chiến Dã cũng vậy, người kia tìm tới hai người bọn họ sau đó bày ra kế hoạch như ngày hôm nay, bắt đầu còn có thể tham dự vào, nhưng cuối cùng lại bị người khác dắt mũi, nhưng nội tâm tham lam kích thích hắn đi trên con đường này.
“Phanh!Phanh!”
Triển Thất đang muốn bước lên hỏi vài vấn đề thì đột nhiên truyền đến hai tiếng súng, mà Phi Ưng và Bắc Chiến Dã cũng đồng thời ngã xuống đất.
Viên đạn do người đứng từ ngọn núi khác bắn tới, hai ngọn núi cách nhau khoảng 500m, từ khoảng cách này mà có thể bắn chết hai người chuẩn như vậy không phải là một tay súng bình thường.
Tiếng súng từ ngọn núi đối diện truyền tới căn bản không nhận diện được là ai, xung quanh cây cối rậm rạm cho dù là đứng gần cũng không thấy được ai, huống chi đứng xa như vậy.
Sau khi biến cố xảy ra Triển Thất nhanh chóng chỉ huy bắt tất cả người của Phi Ưng trại và Dã Lang bang, sau đó đưa giải dược cho các bang chủ ăn, rồi cùng Văn Nhân Mạc rời đi.
Tại sườn ngọn núi khác có một người áo đen đang ngồi trên cây, mặc dù không thấy rõ gương mặt, nhưng nhìn dáng người thôi cũng đã đủ lộ ra khí thế vương giả, ngay cả mãnh thú cũng lui ra xa không dám lại gần.
“Thiếu chủ, chúng cứ bỏ qua như vậy sao? Hai người kia căn bản không biết chuyện của chúng ta, như vậy nếu không giết bọn hắn có thể tiết lộ thân phận của chúng ta hay không.”
“Hai tên ngu xuẩn kia đáng chết, người kia cũng không tện lắm, vốn ta nghĩ lần đánh cuộc này cũng chỉ lãng phí thời gian, bây giờ xem ra cũng rất thú vị. Đi, chúng ta quay về bến Thượng Hải chuẩn bị đại lễ đón bằng hữu của chúng ta.”
Trên cây nam tử áo đen ném con vật đang cầm trên tay nó nhanh chóng trèo lên cây bỏ chạy, mà phía dưới hay thủ hạ nói chuyện cùng hắn cũng nhanh chóng rời đi, trong nháy mắt hai người liền biến mất, trừ bỏ trên mặt đất có vài miếng lá cây bị bệnh bạch đới nằm rải rác thì không lưu lại một dấu vết gì.
Thượng Quan Phi Ưng với Bắc Chiến Dã cứ như vậy chết đi, cái gì cũng không hỏi được. Thời điểm bọn họ xuống núi các bang chủ cũng mang người bị hạ dược đến, trong số này chỉ có bọn họ là bình thường không bị ** dược, nơi này của Triển Thất có rất nhiều giải dược, rất nhanh liền giải được độc. Người của Thanh Phong trại với Dã Lang bang ở trên núi cũng không nhiều lắm, rất nhanh đã bị bắt hết, các vị bang chủ không đợi cơ thể hồi phục liền vội vã rời đi, trong bang nhất định đã xảy ra đại sự cần bọn họ trở về xử lý.
Tần Thiên Khải lấy lí do cảm ơn muốn Triển Thất lưu lại, cô vừa nghe cũng biết Tần Thiên Khải có lời muốn nói, nhưng không biết vì sao chỉ lưu lại có một mình cô. Bất quá cô cũng không sợ ông ta làm trò gì, cho nên mới ở lại, Văn Nhân Mạc mang theo những người còn lại xuống núi, dưới chân núi còn có rất nhiều chuyện cần phải xử lý.
“Tần trại chủ có chuyện gì cứ việc nói thẳng.”
Chờ tất cả mọi người đều trở về sau đó Tần Thiên Khải mới đưa Triển Thất vào trong mật thất nói chuyện, bảo mọi người lui ra, xem ra sự việc có vẻ nghiêm trọng, thế nên Triển Thất trực tiếp hỏi.
“Tôi muốn hỏi thăm Triển bang chủ một chuyện, Lâm Khiếu Lâm bang chủ lúc sắp chết có nói gì với cậu hay không?”
Triển Thất không ngờ tới Tần Thiên Khải lại đột nhiên hỏi tới vấn đề này, chẳng lẽ ông ta cũng là người của cha nuôi? Hơn nữa còn biết thân phận thật sự của cô.
“Không có, chuyện này cùng Tần trại chủ có liên quan gì sao?”
“Vậy có thể cho tôi xem vết bớt trên tay cậu được không?”
Triển Thất thấy Tần Thiên Khải hỏi về vết bớt của cô cảm thấy sự tình càng ngày càng kì quái, cái bớt này cũng không có mấy người biết, chỉ là cô muốn biết mục đích của ông ta nên cũng cho ông ta xem.
Tần Thiên Khải lấy một viên Dạ Minh Châu xem rõ vết bớt của Triển Thất sau đó đột nhiên quỳ xuống trước mặt cô.
“Thuộc hạ Tần Thiên Khải gặp qua thiếu chủ.”
“Tần trại chủ, đây là có ý gì?”
Triển Thất không ngờ Tần Thiên Khải lại đột nhiên làm như vậy, nghi ngờ hỏi.
“Thiếu chủ trước ngồi xuống đã, Lâm sư huynh chắc chưa kịp nói ra thân thế của ngài, bây giờ để thuộc hạ nói cho người biết.”
“Thiếu chủ lần trước đi tham gia tầm bảo chắc hẳn cũng biết vị tiền bối trăm năm về trước kia, thật ra thiếu chủ chính là hậu duệ đời sau của ông ấy.”
Tần Thiên Khải càng nói Triển Thất càng thêm mê mang, cô chỉ là trọng sinh thôi mà, sao bây giờ lại phức tạp như vậy.
“Trăm năm trước tổ tiên của ngài thống nhất toàn bộ thế lực hắc đạo thành lập Hắc Ám Vương Quốc, thuộc hạ của ông có bốn phân đường lớn, chính là Thanh Long đường, Chu Tước đường, Bạch Hổ đường và Huyền Vũ đường. Trừ bỏ bốn đường này còn có thêm một thế lực bí mật, bọn họ nghe lệnh trực tiếp từ Đại đương gia( ý ông đứng đầu đó), gần như không ai biết đến sự tồn tại của bọn họ. Khi thế lực Đại đương gia như mặt trời ban trưa thì ông gặp một cô gái, Đại đương gia bị cô ấy hấp dẫn, cô gái ấy cũng yêu Đại đương gia rất nhiều, nhưng vào ngày hai người bọn họ kết hôn, đột nhiên xuất hiện một nhóm người, nói cô gái kia là vợ chưa cưới, Đại đương gia làm sao cho phép bọn họ đến quấy rối, cho nên trực tiếp đuổi ra ngoài, nếu không phải sợ trong hôn lễ giết ngươi không tốt nếu không đã trực tiếp giết họ rồi.”
“Sau khi hai người kết hôn phu nhân mới nói với Đại đương gia thân phận thật của mình, thật ra cô đến từ một hòn đảo, gia tộc cô là một tiểu đảo lánh đời, người trên đảo mặc dù không thích tiếp xúc cùng bên ngoài, nhưng bọn họ lại có một loại lực lượng thần bí không thể khinh thường. Phu nhân chính là con gái của đảo chủ, cô từ nhỏ đã bị đính ước cho con trai của một quí tộc, cô vốn nghĩ cứ như vậy gả cho hắn ta, nhưng cô vẫn lén lút chạy ra thế giới bên ngoài, vốn chỉ nghĩ là dạo chơi trước khi kết hôn, không ngờ lại gặp được Đại đương gia.”
“Từ ngày thành thân cũng không thấy những người quấy rối quay lại, phu nhân rất nhanh đã mang thai, thời điểm phu nhân vừa mang thai không lâu thì phụ thân của cô tìm đến, nhưng nhìn thấy phu nhân sống rất hạnh phúc lại sắp được làm mẫu thân cảm thấy nên thành toàn cho con gái. Đảo chủ trở về phu nhân rất vui mừng, mấy tháng sau liền sinh ra một tiểu tử đáng yêu, nhưng vào lúc này Đại đương gia lại nhân được một phong thư khiêu chiến, lá thư này là do vị hôn phu của phu nhân gửi tới, thì ra đảo chủ sau khi trở về liền muốn huỷ bỏ hôn ước, nhưng quí tộc kia không đồng ý, cuối cùng cướp lấy cả đảo, giết chết phụ thân của phu nhân sau đó mang người đến báo thù.”
“Đại đương gia tiếp nhân khiêu chiến của bọn họ, trận chiến giằng co suốt ba tháng, hai bên chết cùng bị thương nhiều vô số, Đại đương gia cùng người kia đều bị trọng thương không thể đánh tiếp, cho nên ước định.”
“Qua trăm năm sau sẽ do hậu duệ của bọn họ tiến hành quyết chiến, Đại đương gia sau khi trở về biết mình không còn sống thêm được bao nhiêu ngày nữa, cho nên sắp xếp tốt hết mọi thứ, đem thành quả cả đời của ông bỏ vào núi để lại cho con cháu, để cho an toàn, ông chia chìa khoá thành bốn phần giao cho bốn vị đường chủ dưới tay ông, bản đồ bảo tàm chia làm tám phần trong đó có mấy tiểu bảo tàng, còn miếng cuối cùng là lưu lại trên người con cháu của mình. Sau khi chia bốn thì biến đổi ** trở thành tứ đại bang phái như bây giờ, mà thế lực bí mật vẫn âm thầm thủ hộ đời sau của đại đương gia, mỗi thế hệ trên cánh tay đều lưu lại miếng bản đồ bảo tàng kia.”
“Chúng ta vì cái ước định kia một đời lại một đời nỗ lực, nhưng khi đến thế hệ của phụ thân ngài lại xảy ra biến cố, ông ấy yêu vợ bé của sư huynh, sau đó mạnh mẽ mang bà ấy đi, chúng ta tìm bọn họ rất lâu, cuối cùng thời điểm tìm được phụ thân ngài đã bị bệnh nặng không lâu sau sẽ chết, mà mẫu thân ngài sau khi sinh ra ngài vì cảm thấy hổ thẹn với cha nuôi của ngài liền tự sát. Cuối cùng sư huynh kiên trì để ngài do ông nuôi dưỡng, nhưng một năm trước lại đột nhiên biến mất, cho đến khi Tây Vũ môn tìm thấy ngài, chúng tôi mới biết vị trí của ngài.”
“Trước kia ngài rất yếu đuối lại nhát gan, căn bản là không có khí thế của một bá chủ, hơn nữa lại còn là con gái nên mọi người quyết định bỏ qua, nhưng Tây Vũ môn lại mang về tin tức dấy lên hi vọng cho chúng tôi, trong thời gian này chúng tôi vẫn âm thầm quan sát thiếu chủ, cho đến hôm nay cũng muốn nói rõ ràng với thiếu chủ.”
Nghe xong một lúc lâu Triển Thất mới hiểu được, Tần Thiên Khải này nhất định là thế lực bí mật của Triển Phách Thiên, bọn họ tìm đến cô là muốn cô thực hiện ước định của hai người đã chết trăm năm kia.
“Cái ước định kia còn bao lâu, các người đối với bọn họ hiểu biết bao nhiêu?”
“Cái ước định kia chỉ còn lại 4 năm, cho nên trong bốn năm này thiếu chủ nhất định phải trở nên mạnh mẽ hơn, tôi sẽ phụ giúp thiếu chủ thống nhất toàn bộ hắc đạo tìm kiếm bảo tàng của Đại đương gia, bảo tàng bên trong có phương pháp mở ra lực lượng trong người thiếu chủ, đến lúc đó cùng những người đó quyết chiến có thể gia tăng phần thắng.”
“Lực lượng trong cơ thể.”
“Phu nhân trước đây là con gái của đảo chủ, cho nên trên người bà cũng có một loại lực lượng thần bí, mà đời sau của bà cũng có loại lực lượng này, cho nên mới đến bảo tàng để mở ra phương pháp sau này thiếu chủ có thể sử dụng loại lực lượng kia.”
“Vậy nếu tôi không đồng ý thì sao?”