Editor: White Silk-Hazye
Khi cửa chính Bạch bang bốc cháy đã bị người của Triển thất phái đến chặn lại, bây giờ những người sống ở đó cũng chỉ có thể chết cháy trong chính trận hỏa hoạn mà chính họ chuẩn bị.
Trận hỏa hoạn cháy liên tục suốt cả một ngày, đến khi trời gần tối lửa mới có dấu hiệu ngừng lại, bây giờ đã không còn nghe được tiếng kêu khóc nào nữa, tất cả đệ tử của Bạch bang đều chết ở trong chính trận hỏa hoạn do chính họ chuẩn bị.
"Aiz, chết thảm thật, nghe tiếng kêu khóc kia lão tử nổi cả gai ốc."
"Cũng không cần phải kêu to như vậy, còn có tiếng của người già, phụ nữ, trẻ con, bình thường người nhà chẳng phải là ở chung một chỗ sao? Làm sao có thể có âm thanh khác chứ?"
... ....
Nhiều người còn đang sống như vậy liền chết cháy ở trước mặt của mình cho dù ai đều cũng sẽ xúc động, nhưng mà nếu không phải bọn họ chết thì chính là ngươi chết, nếu nói bắt buộc phải chọn Triển Thất tình nguyện chọn người chết chính là người khác. nàng không có cao thượng như vậy, đối với một người đã từng chết một lần mà nói, không có chuyện gì tốt hơn so với còn được sống, hơn nữa người chết còn là kẻ địch nữa, cô không phải là thánh nhân, không thể nào làm được chuyện vì người khác mà hy sinh bản thân mình, phổ độ chúng sinh, cô chỉ biết là nuôi hổ trong nhà thì sau này sẽ có tai họa.
''Nếu như lúc nãy các ngươi cứ khăng khăng đi vào trong thì người bị chết cháy chính là các người, các người cho là người của Bạch bang sẽ nói tội nghiệp các người, nói các người thảm quá sao?"
Những người này mặc dù đều là thổ phỉ, nhưng xuất thân đều là những người dân bình thường, bọn họ làm thổ phỉ cũng là do bất đắc dĩ, cho nên khi nhìn đến tình huống này khó tránh khỏi sẽ nổi lên lòng đồng cảm. Bây giờ chứng kiến nhiều người như vậy bởi vì bọn họ mà chết đều cảm thấy quá tàn nhẫn, cũng nghĩ rằng Triển Thất quá tàn nhẫn hung ác. Loại suy nghĩ này vừa xuất hiện nếu còn kéo dài quá nhất định sẽ khiến cho Triển Thất và Diễm bang mất đi lòng tin của mọi người , sau này rất dễ bị người khác lôi ra khiêu khích chia rẽ. Cho nên, Triển Thất nhất định phải bóp chết loại suy nghĩ này từ khi trong trứng nước. Nhân từ đối với địch nhân chính là tàn nhẫn đối với chính mình.
Những người ở phía sau nghe Triển Thất nói xong, nhìn ngọn lửa kia vẫn còn đang cháy, suy nghĩ một chút về những người chết đi, tưởng tượng đó là chính mình, lập tức cả người run cầm cập, giống như người bị chết cháy chính là bọn họ vậy. Còn có một mũi tên kia của Triễn Thất sở dĩ có thể khiến cho lửa cháy lớn như vậy thì rõ ràng là trước đó đã có người đổ một lượng lớn dầu hỏa dễ gây cháy nào đó ra. Hơn nữa lúc mới bắt đầu Bạch bang không có một bóng người lập tức đã nghĩ ra, Bạch bang này vạch xuống một cái bẫy để dụ họ tự chui đầu vào.
Sau khi nghĩ thông suốt rồi liền hận đến nghiến răng một phen, mắng to Bạch bang đáng đời.
"Sắc mặt của Thạch đường chủ làm sao lại kém như vậy là vì sợ hãi sao? Lúc nãy Thạch đường chủ còn luôn miệng đề nghị hãy xông vào."
Thạch Lỗi một mực bị Triển Thất khống chế, bây giờ không phải là anh không muốn đi, mà là không thể nào đi được. Bây giờ Bạch bang đã bị tiêu diệt, chỉ còn sót lại anh.
"Vậy thuộc hạ liền cảm ơn đại ân đại đức của Tam đương gia, ‘ ân tình ’ của người thuộc hạ nhất định sẽ hoàn lại gấp bội."
Bây giờ Thạch Lỗi hận không thể băm vằm Triển Thất ra làm nghìn đoạn, cảm giác nhìn thấy kẻ thù nhưng không thể giết được thì không phải người bình thường nào cũng có thể chịu đựng được.
"Thạch đường chủ, anh thật sự nên thật tốt cảm ơn Tam đương gia nha, nếu anh ấy không ngăn lại thì các anh em đều đã chết hết rồi."
"Đúng vậy nha, Bạch bang đang chết đó cũng quá gian xảo."
Người phía sau nhìn thấy sắc mặt của Thạch Lỗi không tốt, hơn nữa thái độ cư xử đối với Triển Thất cũng ngay thẳng cho nên có mấy người ngày thường có quan hệ tốt với cậu ta cũng chạy nhanh ra khuyên bảo. Cố gắng làm dịu bầu không khí xuống.
"Trả ơn sao? Tôi thấy Thạch đường chủ là muốn giết chết tôi đi, nói chính xác phải là Bạch Thiên Lâm người lãnh đạo tối cao của Bạch bang Bạch bang chủ."
Triển Thất vừa nói xong thì xung quanh đột nhiên yên tĩnh, mọi người mở to hai mắt mà nhìn Thạch Lỗi, Bạch bang chủ? Bọn họ không nghe nhầm chứ, cậu ta không phải là Thạch đường chủ sao? Làm sao có thể biến thành Bạch bang chủ chứ?
"Từ lúc nào anh biết được thân phận của tôi, chuyện lần này cũng là do anh bày ra? Từ ngày hôm qua lúc mới bắt đầu tấn công Bạch bang liền biết được chuyện gì đã xảy ra sao?"
Bạch Thiên Lâm cũng không che giấu, bây giờ đã đến tình trạng này rồi, còn phải che giấu làm gì nữa, toàn bộ người của Bạch bang đều bị giết, cũng không còn cần thiết ở đây tiếp tục che giấu nữa.
"Từ lần đầu tiên cậu giàng chiến thắng ở cuộc thi đấu súng thì tôi liền để ý đến cậu, thật sự hoài nghi cậu là lúc Triệu đường chủ chết, cậu biểu hiện rất bình tĩnh không giống với bình thường, mất đi sự trầm ổn vốn có. Về phần làm sao mà biết cậu là Bạch Thiên Lâm sao? Thật ra thì tôi cũng chỉ đoán như vậy thôi. Sau khi có người giết Bạch An Huy thì tôi liền nghi ngờ người đó chính là Bạch Thiên Lâm, nhưng cũng không biết cậu chính là hắn, cho đến lúc hỏa thiêu Bạch bang thì người ở bên trong luôn luôn la lên là Bang chủ hãy trả thù cho bọn họ, thì vẻ mặt của cậu cũng đã thay đổi. Lúc người nhà của cậu kêu Lâm Nhi thì cậu thiếu chút nữa liền không nhịn được đúng không, vào lúc này tôi mới khẳng định cậu chính là Bạch Thiên Lâm. Không nghĩ tới các Bang chủ của Bạch bang các người đều có sở thích đi đến bang khác mà ẩn nấp, trước kia Bạch Quang chính là như vậy, còn cậu, chẳng qua cậu thông minh hơn một chút so với hắn, có thể che giấu lâu như vậy mà cũng không bị phát hiện."
Chuyện nếu đã nói ra, còn nếu hỏi thì Triển Thất nhất định sẽ trả lời.
"Người kia căn bản không phải là tôi, nếu như là tôi, anh cho rằng nhóm của anh có thể tìm ra sơ hở sao? Nếu không phải người đàn bà Lý Ngọc Tiên kia đột nhiên nhảy ra đoạt vị trí của tôi, tôi cũng không cần phải cố ý chạy một chuyến đến Thượng Hải, không nghĩ tới vẫn bị thất bại."
Bạch Thiên Lâm vừa nói xong Triển Thất liền hiểu rồi, cô đã nói mà, bình thường cậu ta che dấu tốt như vậy, hơn nữa trầm ổn như vậy làm sao có thể bị lộ sơ hở lớn như vậy, hóa ra người giết chết Triệu đường chủ căn bản chính là một người chịu tội thay.
"Mặc kệ nói như thế nào, cậu cũng là nam tử hán, tôi sẽ để cho ngươi toàn thây, tự mình giải quyết đi."
"Cậu cho rằng cậu có thể dễ dàng mà bắt được tôi như vậy sao? Cậu nhớ kỹ, tôi nhất định sẽ báo thù."
Thạch Lỗi vừa nói xong lập tức biến mất ở trước mắt của triển Thất, sau đó trong đám người xuất hiện rất nhiều Bạch Thiên Lâm. Lúc này mọi người cũng kịp phản ứng, tất cả đều động thủ đi bắt hắn, nhưng là thật sự là quá nhiều, cũng chỉ có thể giết chết từng người một thôi.
"Tam đương gia, cuối cùng thì ai mới là cái tên Bang chủ chó má kia a?"
Qua hai tiếng đồng hồ giết chết hơn mười tên Bạch Thiên Lâm đột nhiên xuất hiện, sau đó lột mặt nạ trên mặt của mỗi người ra liền xuất hiện những khuôn mặt khác nhau, chưa từng có ai nhìn thấy được bộ dáng của Bạch Thiên Lâm, cho nên, ai cũng không biết bên trong mặt nạ thì ai mới là hắn, hay căn bản chính là không có.
"Không cần nhìn, cậu ta đã chạy, một nhóm nhỏ ở lại đây nhìn, còn lại theo tôi trở về."
Triển Thất không nghĩ tới Bạch Thiên Lâm lại có thể biết nhẫn thuật của Nhật Bản, là do cậu ta bắt chước hay là do cậu ta căn bản chính là người Nhật Bản.Nếu như thật sự là người của bọn họ thì cô sẽ không thể bỏ qua, cho dù là hiện đại hay là bây giờ cô đều thống hận nhất và ghét nhất chính là lũ chó Nhật Bản kia.
"Như thế nào?"
"Bạch Thiên Lâm chạy thoát rồi, tất cả mọi người của Bạch bang đã chết cháy, tôi đã phái một nhóm anh em ở bên kia trông coi rồi, còn lại đều đã trở về, lần này chúng ta không ai tử vong."
Bạch Thiên Lâm chạy thoát Triển Thất có một chút tiếc nuối, nhưng mặc kệ là nói như thế nào, không ai chết mà lại có thể diệt một bang phái thì đã rất hưng phấn rồi.
"Hắn rất thông thạo Dịch Dung Thuật, cho nên muốn bắt lại sẽ rất khó, bây giờ tôi tin tưởng hắn nhất định là đã đến bến Thượng Hải, sai này chúng ta còn có cơ hội để bắt hắn."
"Tam đệ cũng ko cần phải nhớ cái con rùa con đó, trận đánh hôm nay nhị ca đánh rất hưng phấn nha, nhiều năm như vậy lần đầu tiên sảng khoái như vậy."
"Đúng vậy đó, Thất Thất, anh không biết, hôm nay sau khi các người đi chúng tôi liền đi xung quanh tìm cửa vào của mật đạo, lần này may mà có Hắc Tử giúp đỡ, rất nhanh chúng ta đã tìm ra cửa vào của mật đạo. Sau đó các anh hem mỗi người cầm trong tay hai trái đạn hơi cay và đạn khói rồi ngồi ôm cây đợi thỏ. Sau khi Bạch bang bên kia bị bốc cháy lên thì chúng tôi liền nhìn thấy một nhóm người chui ra ngoài từ mật đạo, lúc này hai trái đạn cũng đều ném vào bên trong, rất nhiều người không chịu nổi liền chạy ra ngoài, như vậy cứ đi ra một người thì giết chết một người, cửa mật đạo cũng bị lấp lại."
Hôm nay kế sách của bọn họ là Triển Thất dẫn theo người đi đến Bạch bang, còn lại thì do Văn Nhân Mạc dẫn them mang vũ khí đi ra phía sau giết chết đám người của Bạch bang. Mưu kế của Bạch Thiên Lâm chính là trước hết dẫn người của Diểm bang đi vào bêb trong Bạch bang rồi thì phóng hỏa, sau đó người của Bạch bang yhông qua mật đạo ở phía sau Diễm bang xuất hiện tiến hành giáp công hai mặt cho dù chắp cách cũng khó là thoát được.
Hôm nay Triển Thất trước hết dẫn người đến Bạch bang phóng hỏa, sau khi lửa cháy lên người của Bạch bang sẽ cho rằng đó là ám hiệu đã thành công, cho nên vội vã chui ra ngoài, không nghĩ đến Diễm bang lại có thể dẫn người đến canh phòng bên này.
Khi cửa bị thi thể chất đầy lấp lại thì bên trong mật đạo lại tràn đầy đạn khói và đạn hơi cay lúc đó họ chỉ có thể đi lại đường cũ chạy về Bạch bang, tính liều mạng với người của Diễm bang, như vậy thế nào cũng có một con đường sống, nhưng bọn họ không nghĩ tới cửa chính của Bạch bang cũng bị lấp lại, cho nên chỉ có thể bị chết cháy trong ngọn lửa vô tình.
Trận đánh này rất đẹp, tối hôm đó ngoại trừ những anh hem còn bên ngoài ra thì ở bên ngoài Diễm bang liền tổ chức gặp mặt một lần, thắng lợi lần này Hắc Tử có công rất lớn, cho nên cậu được bổ nhiệm làm Đà chủ, lần này kích thích hơn rồi, rất nhiều người vội vã muốn đánh trận muốn lập công.
"Tiễn đường chủ, một ly rượu này là tôi kính cô, lần này có thể thắng lợi tốt đẹp như vậy không thể bỏ qua công lao của cô được."
Mấy người Triển Thất bọn họ ngồi một bàn, trước mắt mọi người đều uống không ít rượu thì Thích Thiên đứng lên kính Tiễn Kỳ một ly rượu.
Bởi vì lần trước khi bị sờ thì mỗi lần Tiễn Kỳ nhìn thấy Thích Thiên là khuôn mặt liền thối, bây giờ vẫn như cũ nhìn thấy Thích Thiên đưa rượuc đến cũng không nói chuyện.
"Như thế nào Tiễn đường chủ được thăng cấp rồi thì rất lợi hại sao.”
Triển Thất không biết hai người bọn họ lúc đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn thấy Văn Nhân Mạc cười giống như hồ ly thì liền đoán được hai người bọn họ nhất định có gian tình. Cho nên cô đương nhiên muốn tham gia vào, một người là chị em tốt, một người là nhị ca tôn kính, nếu là thật có thể như thế nào, ha ha
"Tôi uống nhiều quá đầu óc choáng váng, anh giúp tôi uống đi.”
Tiễn Kỳ thấy tất cả mọi người đang nhìn cô thực sự không có biện pháp, cho nên liền tiếp nhận cầm ly rượu bỏ vào tay của Triển Thất để cho cô ấy uống. Triển Thất không có biện pháp chỉ có thể uống hết, nhưng vừa mới uống một ngụm đã bị Thích Thiên vội vã đánh rớt.
"Tôi đưa cho cô uống, cô không muốn uống cứ việ nói thẳng.”
Lần đầu tiên Triển Thất nhìn thấy Thích Thiên kích động như vậy, liếc mắt nhìn Văn Nhân Mạc một cái sau đó thành thật quay lại bên cạnh anh ngồi xuống, cô vẫn là nên ngồi xem thì tốt hơn.
"Chén rượu này tôi đã bỏ thuốc rồi, cô không dám uống sao.”
Sau khi Thích Thiên nói xong lại rót một ly rượu đưa cho Tiễn Kỳ, cũng không nhìn cô, nâng chén đặt ở trên bàn sau đó trở lại chỗ ngồi.
"Có cái gì không dám, nếu như không có bỏ thuốc vào, thì anh chính là do lão nương nuôi.”
Tiễn Kỳ vừa nghe Thích Thiên nói như vậy lập tức uống hết ly rượu đó, nhưng rất nhanh cô đã cảm thấy không được bình thường, ở bên trong cái này là gì a, toàn thân giống như bị thiêu đốt vậy