Thì ra cô lại là phụ nữ, người mình đã thích lâu như vậy lại là phụ nữ, chuyện này thật châm chọc biết bao, không trách được cô luôn cảm thấy cô ấy luôn giữ khoảng cách với bọn họ, thì ra là cô ấy cố ý cự tuyệt, có lẽ người trong lòng cô chỉ có Văn Nhân bang chủ thôi, cô thật hâm mộ anh ấy quá.
“Chuẩn bị phẫu thuật thôi.”
Văn Nhân Mạc lo lắng đưa mắt nhìn Long Mai, anh không biết cô có bị ảnh hưởng trong suốt quá trình phẫu thuật không, nhưng nếu không có cô trợ thủ, quả thật anh rất khó khăn.
“Bắt đầu đi.”
Long Mai biết bây giờ không phải là lúc nghĩ đến những thứ này, hiện tại Triển Thất còn nằm ở đây, mặc kệ là đàn ông hay phụ nữ, bọn họ đều là bằng hữu với nhau.
Văn Nhân Mạc thấy Long Mai đã điều chỉnh tốt tâm trạng nên nhanh chóng phẫu thuật cho Triển Thất, lúc này không có thời gian để chậm trễ, mặc dù trong lòng anh rất bất an, nhưng khi hạ dao dgiải phẫu xuống thì không do dự chút nào. Vết đạn nằm ngay vị trí gần trái tim, chỉ cần anh sơ suất một chút thôi, nhất định Triển Thất sẽ mất mạng.
Văn Nhân Mạc hạ dao giải phẫu rất chính xác, sau khi xác định vị trí của viên đạn rồi nghĩ biện pháp để lấy ra. Khi dao giải phẫu mở lồng ngực Triển Thất ra, Văn Nhân Mạc vui mừng phát hiện, viên đạn lệch một chút mới trúng tim Triển Thất, cũng bởi vì vậy mà cô mới may mắn còn sống. Xem ra ông trời cũng đang giúp anh, khi phát hiện việc này thì việc phẫu thuật trở nên đơn giản, dễ dàng hơn rất nhiều.
Mặc dù có vẻ không phức tạp và thật sự nguy hiểm đến tính mạng nhưng dù sao viên đạn nằm quá gần tim, cho nên phải tốn rất nhiều thời gian mới có thể gắp viên đạn ra ngoài. Trong suốt quá trình phẫu thuật, Long Mai ở một bên phối hợp rất tốt, sau khi kết thúc việc khâu lại vết thương thì cô tê liệt ngã xuống nền nhà. Cuộc phẫu thuật này tiến hành kéo dài gần năm giờ đồng hồ, trong suốt quá trình giải phẫu, cô khẩn trương cao độ, cho nên vừa xong là lập tức mệt lả.
“Phẫu thuật rất thành công, rất cảm ơn cô.”
Nhìn qua Văn Nhân Mạc hơi có chút mệt mỏi, nhưng cả người tinh thần đã tốt hơn nhiều, rốt cuộc cũng đã cứu được Triển Thất rồi.
“Đây là chuyện tôi phải làm, tôi đi nghỉ trước đây.”
Long Mai biết Triển Thất đã không có chuyện gì nữa nên rất vui vẻ, cũng không có chuyện gì của cô ở đây nữa, dúc này chắc Văn Nhân Mặc cũng không hy vọng có người quấy rầy, những người bên ngoài cũng cần có người thông báo một tiếng, chắc mọi người đều đang lo lắng.
“Bây giờ thân phận thật sự của cô ấy còn chưa thể nói ra ngoài, hy vọng cô có thể giữ bí mật giúp.”
“Được.”
“Như thế nào,Thất Thất như thế nào rồi?”
Long Mai vừa ra ngoài thì một đám người vây lại hỏi, bọn họ đều thấy vẻ mặt Long Mai không tốt còn tưởng Triển Thất xảy ra chuyện gì, cho nên rất lo lắng.
“Phẫu thuật rất thành công, bên trong có Văn Nhân bang chủ là được rồi, bây giờ anh ấy vẫn còn đang hôn mê, trên người các anh có vi khuẩn nên không thể vào thăm anh ấy được, đợi đến ngày mai lại đến thăm anh ấy.”
“Long Mai.”
Cô vừa mới nói xong thì ngã xuống hôn mê bất tỉnh, thể chất và tinh thần của cô đã đạt đến cực hạn rồi.
Sau khi sắp xếp tốt cho Long Mai, mấy người còn lại cũng chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi, Thanh Phong trại đã mang đến rất nhiều thuốc men và thức ăn, vì khi bọn họ và Chu Tước môn chém giết nhau có rất nhiều người bị thương, lúc trước vì lo lắng cho Triển Thất nên không có cảm giác gì, bây giờ biết Triển Thất không có việc gì, tinh thần vừa buông lỏng mới phát giác thương thế của mình. Mặc dù không thể vào phòng xem Triển Thất thế nào, nhưng biết anh ấy không sao nữa thì tốt rồi.
“Làm sao em có thể không thương tiếc cho bản thân mình như vậy chứ, nếu là dùng mạng của em đổi lấy mạng của anh, em nghĩ anh có thể tốt hơn sao?”
“Em nhất định phải tỉnh lại, Chu Tước môn còn chưa có đoạt lại, mối thù của anh còn chưa báo, anh còn phải dựa vào em giúp anh nữa.”
“Em tỉnh lại đi, về sau anh sẽ nói tất cả những điều em muốn biết, em cũng nói cho anh bí mật của em được không?”
“Biết lần đầu tiên gặp em, lúc đó ấn tượng về em là một người nhu nhược, đơn thuần giống như tờ giấy trắng, nhưng anh tuyệt không thích chút nào, nếu không phải em là người giữ khối ngọc bội kia của anh, anh nhất định không nghĩ biện pháp cứu em, cũng sẽ không dẫn em trở lại.”
“Ai, nhưng sau lần thứ hai em tỉnh lại thì biến thành một người hoàn toàn khác, giương nanh múa vuốt như cọp mẹ. Lần đầu tiên có một cô gái dám cùng anh đối nghịch, còn dám ra điều kiện nữa, nhưng vẫn là người phụ nữ duy nhất đi vào lòng anh.”
“Có lúc em hung dữ như đàn ông, có lúc lại yếu ớt dễ vỡ vô cùng, làm cho anh muốn dùng một đời để thương tiếc, che chở, cưng chiều em như trời cao.”
“Tỉnh lại nhanh lên đi, tỉnh lại rồi về sau gả cho anh được không? Đợi đến khi chúng ta diệt được Chu Tước môn, đoạt lại Thanh Long bang rồi về sau chúng ta cùng đi ngao du thiên hạ được không? Anh biết em là người không thích ở một chỗ, cho nên anh cũng muốn là người tự do, chỉ cần sau này em cho phép, anh đều có thể ở bên cạnh em bất kì lúc nào…”
…
Triển Thất nằm ngủ mê man trên giường, cô hôn mê ba ngày ba đêm mà vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, thì ba ngày Văn Nhân Mạc cũng không ngủ không nghỉ ở bên cạnh canh giữ cô, ở bên gối nói với cô từng ly từng tý chuyện mà từ khi bọn họ quen biết đã trải qua, không những vậy còn nói ra nỗi lòng của anh. Anh không nghĩ tới cũng có ngày anh cảm tính như thế.
“Cô ấy còn chưa tỉnh sao?”
“Đúng vậy, bây giờ các phương diện của thân thể đều rất bình thường, vết thương cũng khôi phục rất tốt, nhưng không biết sao một chút dấu hiệu tỉnh lại cũng không có.”
Sau khi tỉnh lại, Long Mai phát hiện Triển Thất vẫn còn chưa có dấu hiệu tỉnh, cho nên cô liền làm công việc của một y tá, mỗi ngày đều thay đổi dược cho Triển Thất, còn làm người truyền tình huống của Triển Thất cho những người chờ ở bên ngoài. Mặc dù biết Triển Thất không còn nguy hiểm nữa, nhưng vẫn chưa tỉnh lại làm cho tâm mọi người vừa để xuống cũng đều căng thẳng lên. Bây giờ bọn họ vẫn chưa vào thăm Triển Thất được, chỉ có thể dựa vào sự miêu tả của Long Mai. Đồng thời, mấy người Diễm bang cũng rất lo lắng cho Văn Nhân Mạc, từ lúc bắt đầu phẫu thuật đến bây giờ anh vẫn không phút nào rời khỏi Triển Thất, mỗi lần Long Mai mang cơm vào vẫn còn nguyên khiến cho Long Mai mang vào rồi lại mang ra ngoài, nếu cứ như vậy thì khi Triển Thất tỉnh lại anh cũng ngã xuống mất.
“Có lúc anh lại nghĩ, một đại tiểu thư khuê các được nuông chiều như em sao sẽ có những thứ đồ này chứ?”
“Chẳng lẽ là nhiều năm nay em vẫn luôn giấu tài sao? Như vậy người dạy cho em những thứ này nhất định phải là người rất bản lĩnh, anh thật sự càng ngày càng tò mò rồi. Thật muốn một ngày nào đó muốn tự chính em nói cho anh biết.”
“Còn một việc nữa, em nhất định phải nói cho anh biết, đến tột cùng là ai dạy cho em những thứ lộn xộn hỏng bét như thế chứ, em thế nhưng lại quen thuộc chuyện nam nữ như vậy? Còn nữa, lần trước khi hai người hôn nhau, sao em có vẻ có kinh nghiệm thế chứ, có phải hay không từng có đàn ông khác?”
“Từ cái ngày em đến bên cạnh anh, em chính là người của anh rồi, từ nay về sau chỉ có thể là của một mình anh thôi.”
“Chỉ là số đo của em thật nhỏ, cảm giác khi lần đầu tiên động vào còn nhỏ hơn so với anh, mặc dù lần này có vẻ được hơn một chút. Về sau nhất định phải ăn nhiều cơm vào, em như bây giờ là quá gầy, nhất định phải béo lên một chút mới được.”
Văn Nhân Mạc vẫn tiếp tục nói bên tai Triển Thất, đang suy nghĩ đến chuyện Triển Thất thế nhưng lại quen thuộc chuyện nam nữ như vậy vẫn còn rất tức giận, không biết là tên khốn kiếp nào đã dạy cô. Nói đến lần đầu tiên gặp mặt không cẩn thận sờ trúng ngực cô trong lòng vẫn cảm thấy buồn cười, lúc đó thật sự anh không nghĩ gì nhiều, chẳng qua là nói thật mà thôi.
“Của mẹ anh mới nhỏ, của bò sữa rất to đấy sao anh không đi tìm nó đi.”
Văn Nhân Mạc vừa nói xong đột nhiên truyền đến một giọng nói khàn khàn, chỉ là giọng nói này nghe vào tai Văn Nhân Mạc chẳng khác nào tiếng trời.
“Em cuối cùng cũng tỉnh rồi, như thế nào, có nơi nào không thoải mái không?”
“Nước… khụ khụ…”
Triển Thất nằm mê man trên giường ba ngày, mỗi ngày chỉ có thể dùng tăm bông thấm ướt lên môi cô, bây giờ vừa tỉnh lại, cô chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc như muốn bốc lửa.
“Được, được, em chờ một chút.”
Văn Nhân Mạc nghe được Triển Thất muốn uống nước lập tức rót một bát nước, thổi nguội rồi mới bê lại cho cô.
“Em uống chậm thôi, vết thương vẫn chưa hoàn toàn khép lại, chú ý một chút nếu không lại vỡ ra.”
“Thật chết khát lão nương rồi, a…”
“Sao thế, cho anh nhìn một chút có phải hay không vết thương rách ra rồi.”
Văn Nhân Mạc nghe Triển Thất kêu đau thì vội vàng cởi quần áo ra kiểm tra vết thương. Mấy ngày nay mặc dù được Long Mai đổi thuốc thường xuyên, nhưng mỗi ngày anh cũng đều kiểm tra vết thương mấy lần, cho nên việc cởi quần áo của cô ra xem xét rất quen việc dễ làm.
“Anh…”
Triển Thất thấy vậy hết ý kiến luôn, mặc dù tuổi của cô còn nhỏ, nhưng cô là con gái đó, anh cứ như vậy mà trắng trợn cởi bỏ hết quần áo trên người cô, cái gì cũng đều nhìn sạch.
“Em không sao, lão đại, làm sao anh lại biến thành như tên ăn xin thế kia, thật xấu muốn chết.”
Mặc dù hai người đã hiểu được lòng nhau, nhưng cô cứ bị nhìn hết sạch như vậy thì rất là囧, cho nên cô đẩy Văn Nhân Mạc ra mặc quần áo lại.
“Anh thế nào chứ?”
Văn Nhân Mạc nghe Triển Thất nói thể thì ý thức sờ lên mặt mình, khi sờ lên mới phát hiện, trên mặt anh râu đã mọc dài như vậy rồi.
Đồ dùng trong phòng rất đầy đủ, anh tìm một chiếc gương để soi, bản thân anh nhìn thấy cũng sợ hết hồn. Trong gương là người có khuôn mặt râu quai nón, trong mắt là tia máu đỏ ngầu, đầu tóc rối bời chẳng khác nào tên ăn mày.
Thấy bộ dạng Văn Nhân Mạc như vậy Triển Thất cũng biết, nhất định mấy ngày cô hôn mê, anh vẫn một mực ở bên cạnh cô không rời.
“Bộ dáng thật quá xấu rồi, nhanh đi thay đổi một chút đi.”
Văn Nhân Mạc biết là Triển Thất muốn anh đi nghỉ ngơi, nhưng anh vẫn còn lo lắng nên kiểm tra vết thương lại mấy lần, sau khi xác định cô không có chuyện gì mới gọi Long Mai mang quần áo vào.
“Thất Thất, rốt cuộc cũng tỉnh rồi.”
Long Mai thấy Triển Thất tỉnh lại thì ôm cô bắt đầu khóc, giống như muốn dùng tiếng khóc để bày tỏ tất cả những lo lắng và uất ức trong mấy ngày qua vậy.
“Tôi tỉnh rồi, cô còn khóc gì nữa, có phải hay không muốn rủa tôi chết sớm.”
Mấy ngày nay Triển Thất ngủ đủ rồi, mặc dù bây giờ còn suy yếu nhưng tinh thần thì rất tốt, thấy bộ dáng khóc nức nở của Long Mai liền nhịn không được trêu chọc cô.
“Hừ, phải chết mới phải, ai bảo cô gạt tôi chứ, uổng cho tấm lòng của tôi rồi.”
Trải qua việc bị Triển Thất chế nhạo như vậy Long Mai ngừng khóc phản kích lại, chuyện đã lừa cô nhất định khôngddlqd thể tính toán đơn giản như vậy rồi, còn Tiễn Kỳ nữa, nếu để cô ấy biết chuyện này làm sao cô ấy có thể chịu được, so với cô ấy thì cô giấu lòng mình kín hơn.
“Khụ, nếu tôi là phụ nữ thì cô cũng không cần rủa tôi như vậy đi, thật ra thì nếu cô không ngại, ngược lại tôi có thể cưới cô để cô làm bang chủ phu nhân.”
“Tôi nào dám chứ, nếu để cho Văn Nhân lão đại biết còn không lột da tôi ra.”
“Cô đẹp như hoa như ngọc thế kia, tại sao có thể bị lột da được chứ, muốn giữ lại làm ấm chăn mới đúng.”
“Cô không đứng đắn chút nào, không nói nữa, Văn Nhân bang chủ thật đúng là một đàn ông tốt, cô hôn mê mấy ngày thì mấy ngày anh ấy không chịu ăn uống, không chịu nghỉ ngơi cứ ở bên cô, cũng lo lắng cho cô ba ngày rồi, nếu cô còn hôn mê nữa, có lẽ anh ấy cũng ngã xuống mất.”
Nghe Long Mai nói vậy trong tâm Triển Thất rất cảm động, người đàn ông kia nói những lời đó bên tai, tất cả cô đều nghe hết. Cô lâm vào hôn mê nhưng về sau lại có ý thức, tuy nhiên xung quanh lại lâm vào một vùng tăm tối, làm thế nào cũng không thể chạy thoát được. Nhưng vào lúc đó, cô lại nghe được những lời anh nói, chính bởi những lời đó, mới mang đến cho cô phương hướng, mang cô từ bóng tối ra bên ngoài. Cô thật sự rất cảm tạ trời cao đã để cho cô trọng sinh mới có thể gặp được anh…