Sau khi Bạch Hổ môn mua năm dạnh ngạch từ Diễm bang, tứ đại bang phái liền rời khỏi Bạch thành. Trên đường tới Tùng Thành, Bạch Hổ môn thường xuyên bị Thanh Long bang truy kích, Huyền Vũ môn cùng Chu Tước môn cũng tham dự vào. Trận đấu chính thức còn chưa bắt đầuTứ đại bang phái đã đánh trước.
Sau khi tứ đại bang phái đi được ba ngày Triển Thất và Văn Nhân Mạc dẫn theo hơn mười người đi Tùng Thành. Bạch bang cùng Tiễn bang rời Bạch thành trước một ngày. Long Mai trở về Mạc thành cùng Bạch Hổ môn đi Tùng thành, chờ đến Tùng thành sẽ tập hợp lại. Chuyến đi Tùng thành lần này thật sự là đại hắc đạo đoàn tụ, tứ đại bang phái cả nước, vài bang phái nhỏ cũng đồng loạt tiến về Tùng thành.
“Đến Tùng thành anh giới thiệu một người với em, là huynh đệ từ nhỏ từng vào sinh ra tử với anh tên là Thích Thiên, cũng là Tam Đương gia của Diễm bang. Anh ấy ở Tùng thành phát triển Diễm bang, còn mang em đi gặp Tiểu Hoa, cô ấy rất giống em, đến lúc đó không được trêu chọc cô ấy.”
Đường tới Tùng thành rất xa, Văn Nhân Mạc sợ Triển Thất cởi ngựa mệt mỏi nên cùng ngồi xe ngựa với cô. Bên trong xe ngựa, Triển Thất còn rúc vào lòng Văn Nhân Mạc, mặc kệ đệm cao cấp hay chăn bông đều không thoải mái bằng lồng ngực anh, Văn Nhân Mạc vừa ôm vừa nói chuyện với cô.
Ở Diễm bang một thời gian Triển Thất đã từng nghe qua cái tên Thích Thiên này, cô biết đối với Văn Nhân Mạc mà nói, anh ta cùng Nhị bang chủ đều là người rất quan trọng. Người này nhân phẩm tốt, tiếng nói trong bang rất có trọng lượng, chẳng qua luôn ở Tùng thành nên chưa từng gặp mặt, lần tới Tùng thành này nhất định phải uống với anh ta vài chén mới được.
“Tôi có thể hỏi Nhị bang chủ là ai không, sao trong bang không ai biết gì về anh ta?”
Triển Thất đối với vị Nhị bang chủ này rất tò mò, cô hỏi rất nhiều người, nhưng không ai biết được rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra. Chỉ nghe từ lúc thành lập Diễm bang, Văn Nhân Mạc để trống vị trí Nhị bang chủ không cho ai ngồi vào, khiến vài vị trưởng lão bất mãn sỉ nhục vị trí này, Văn Nhân Mạc không nói hai lời, trực tiếp lôi bọn họ ra ngoài giết. Cũng ra lệnh, về sau ai phản đối vị trí này, bàn luận chuyện này mà để anh biết, giết không tha. Bởi vậy mà lúc Triển Thất ngồi vào vị trí đó ai cũng giật mình.
“Đó là một người rất quan trọng, có thể nói, nếu không có người đó, sẽ không có anh ngày nay, trước khi anh vào Diễm bang thì anh ấy chết, cho nên người Diễm bang chỉ biết có vị trí đó, nhưng chưa bao giờ thấy người. Chuyện về người đó sau này anh sẽ nói với em, trở về Bạch thành d’đ/l/q'd, anh sẽ kể hết cho em, sau này muốn biết việc gì hỏi anh là được anh sẽ nói hết cho em biết.”
Thời điểm nhắc tới Nhị bang chủ Triển Thất cảm nhận được toàn thân Văn Nhân Mạc căng thẳng, tay ôm cô cũng xiết chặt, vùi đầu vào cổ cô, nói bên tai cô.
Hơi thở ấm nóng phun vào tai Triển Thất, khiến cả người cô nóng rang, giãy giụa thân thể thoát khỏi lồng ngực Văn Nhân Mạc.
“Không nói chuyện này nữa, chúng ta nói một chút về Tiểu Hoa đi.”
Tiểu Hoa? Triển Thất lại nghe Văn Nhân Mạc nhắc tới cái tên này, không biết tại sao trong lòng lại có cảm giác chán ghét. Thời điểm Văn Nhân Mạc nhắc tới Tiểu Hoa cô đã cố ý lảng tránh, cuối cùng vẫn không tránh được.
“Tôi mệt muốn ngủ, tới Tùng thành thì kêu tôi.”
Hiện tại trong lòng Triển Thất rất loạn, dùng sức thoát khỏi lồng ngực Văn Nhân Mạc nằm qua bên giả vờ ngủ. Nhìn gương mặt ngày càng đỏ của Triển Thất, tâm trạng khi nãy của Văn Nhân Mạc cũng giảm bớt.
“Sao mỗi lần nhắc tới Tiểu Hoa em đều không thoải mái, lần trước cũng vậy, chẳng lẽ em ghen?”
Nghĩ tới đây, tâm tình Văn Nhân Mạc càng thêm tươi sáng, lăn lộn thế nào cũng không ngủ được cười Triển Thất một tiếng rồi nằm xuống ôm cô. Triển Thất nằm trong lòng Văn Nhân Mạc, tìm một vị trí thoải mái rồi yên ổn ngủ.
Từ Bạch thành đến Tùng thành cũng không quá xa, đại khái cũng khoảng một ngày đường, đến nửa đêm rốt cuộc cũng tới nơi. Triển Thất vừa ngủ một giấc thoải mái, lúc nghe thuộc hạ bẩm báo liền tỉnh ngủ, hoạt động lại xương khớp rồi nhảy xuống xe tính cưỡi ngựa. Văn Nhân Mạc dạy cô cưỡi ngựa vài lần, nhưng vẫn chưa học được, cô học cái gì cũng nhanh, chỉ có cưỡi ngựa, học mấy lần vẫn chưa cưỡi được.
“Không nên cưỡi ngựa một mình rất nguy hiểm.”
Như thường ngày, Văn Nhân Mạc ngồi phía sau vây cô trong lòng ngực mình, cưỡi chung một con ngựa chậm rãi đi vào Tùng Thành.
“Chủ tử.”
Chưa đi được mấy bước, đã nghe thấy giọng của Nam Cung Ngọc và Diêm Xuyên, nghe thấy giọng của bọn họ Triển Thất rất vui mừng, còn Văn Nhân Mạc thì nhíu mày lại. Sao anh lại quên hai người này vẫn còn ở Tùng thành. Lúc trước để bọn họ đến Mạc thành đảm nhiệm chức vụ thì được rồi, không thì cho tới bến Thượng Hải càng tốt.
Thời điểm Nam Cung Ngọc cùng Diêm Xuyên thấy Triển Thất tự nhiên ở trong lòng Văn Nhân Mạc nhất thời sắc mặt liền thay đổi, chỉ là khôi phục rất nhanh, Triển Thất không thấy được.
“Chủ tử, sao bây giờ người mới tới, tôi còn tưởng người đi cùng với Tiễn kỳ chứ.”
Nam Cung Ngọc không thèm để ý tới sắc mặt thối của Văn Nhân Mạc, cố ý nói trước ngựa của Triển Thất. Cô liền trực tiếp nhảy xuống ngựa vừa đi vừa nói chuyện, dù sao cũng sắp đến nơi rồi, vừa lúc có thể hỏi về chuyện ngọc bội Chu Tước.
“Hai mảnh.”
Xem ra chuyến đi này vận khí không tồi, Tùng thành đúng là nơi tốt, chẳng những có bảo tàng, còn tìm được hai mảnh ngọc bội.
Đoàn người vừa đi vừa nói rất nhanh đã đến căn cứ ở Tùng thành, ở Tùng thành Diễm bang có vẻ phát triển hơn so với Mạc thành, chắc nhờ Thích Thiên quản lí. Hiện tại Thích Thiên không có ở Diễm bang, thuộc hạ nói đến mỏ quặng rồi, Triển Thất biết Diễm bang ở Tùng thành có một mỏ quặng. Đại Ngưu đã bị đày đi nơi nào, mặc dù rất muốn gặp Thích Thiên, nhưng xem ra phải chờ vài ngày nữa.
Trừ việc không gặp được Thích Thiên còn thêm một chuyện khiến cô đau đầu, tên Văn Nhân Mạc này cứ muốn ở cùng một phòng với cô, bị cô phản đối mãnh liệt mới chịu đổi thành mỗi người một phòng riêng.
Ăn cơm xong mọi người vốn định nghỉ ngơi, lại thấy Văn Nhân Mạc lôi kéo Triển Thất đi viện khác, đến nơi cô mới biết nguyên nhân mình đến đây.
“Đó chính là Tiểu Hoa mà anh nói đến?”
-----Lời Ngoài Mặt-------
Cầu cất giấu, cầu nhắn lại