Editor: White Silk-Hazye
"Các người, các người lại dám đối xử với tôi như vậy, tất cả các người đều chờ đó cho tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho các người."
Như Mộng vừa che cảnh xuân trước ngực vừa hung ác nhìn mấy người Triển Thất bọn họ uy hiếp một phen, sau đó lảo đảo đi về phía sau viện.
"Chỉ là xảy ra một chút ngoài ý muốn mà thôi, mọi người tiếp tục ăn đi."
Trương Khuê nhìn thấy mấy vị đại gia này rước lấy phiền toán lớn như vậy lại coi như không có chuyện gì mà ngồi xuống tiếp, ý tứ đó chính là muốn tiếp tục ăn đi, vì vậy anh mới đứng lên nói một câu với mọi người đang ngây ngốc ở xung quanh. Chuyện vừa mới xảy ra rất nhanh đã trở thành đề tài thảo luận mới nhất, những người đàn ông đã uống vào không ít rượu bắt đầu lớn tiếng thảo luận về dáng người của Như Mộng, bọn họ thảo luận như vậy chọc cho những người phía sau cười dâm đãng không ngừng.
Không khí ở bên này của nhóm người Triển Thất cũng rất căng thẳng. Long Mai và Tiễn Kỳ ban đầu là muốn dạy dỗ Như Mộng, muốn lừa cô ta đi đến bên cạnh đống lửa rồi sau đó tìm cách để lửa bén lên trên người cô ta, nhân cơ hội đó cởi váy của cô ta ra để cô ta bị bêu xấu trước mặt mọi người, ai biết được lần này lại chơi lớn thành ra như vậy.
Mọi việc trước đó đều phát triển đúng theo sự suy nghĩ của các cô, nhưng mà sau khi váy của Như Mộng bị cháy thì tình hình đã không còn trong phạm vi khống chế của các cô. Nam Cung Ngọc và Diêm Xuyên ở bên cạnh đang nghĩ kế, sau khi nghe được các loại biện pháp dập lửa thì không nhịn được mà làm theo, sau đó thì càng lúc càng thấy hưng phấn, cuối cùng không khống chế được, bất tri bất giác làm lớn chuyện này. Thật ra thì họ không biết là: trên người của Như Mộng có mê hương, loại thuốc này tương tự với xuân dược, nếu đàn ông mà ngửi thấy thì máu nóng sẽ sôi sục, muốn đi tìm phụ nữ. Còn phụ nữ mà ngửi thấy mặc dù không có loại phản ứng đó, nhưng sẽ trở nên hưng phấn, cho nên, tất cả mọi chuyện cũng chỉ có thể nói là Như Mộng tự làm tự chịu thôi.
"Thất Thất, thật sự xin lỗi, lại mang đến cho anh rắc rối lớn như vậy, chuyện này là do tôi gây ra, nếu có xảy ra vấn đề gì thì một mình tôi sẽ gánh chịu."
Sau khi Như Mộng bỏ đi mấy người bọn họ lại lần nữa ngồi xuống thì Tiễn Kỳ quay sang nói với Triển Thất, cô biết thân phận của Như Mộng là gì, thế lực sau lưng của cô ta bây giờ liền tất cả mọi người ngồi ở đây cũng đều không chọc vào nổi. Cho nên, cô muốn gánh chịu một mình, làm thế nào cũng không thể đẩy hết qua để cho Triển Thất gánh chịu được.
"Không phải là chuyện của một mình cô, tôi cũng có phần mà, hơn nữa chủ ý là do tôi đưa ra, nên tôi phải là người gánh chịu mới đúng."
Sau khi Tiễn Kỳ nói xong, Long Mai ngay lập tức cũng lớn tiếng nói.
Chuyện xảy ra ở Diễm bang, cho nên nếu mà có xảy ra chuyện thì nhất định sẽ đến tìm Diễm bang, các cô ấy hoàn toàn có thể đẩy hết mọi trách nhiệm để cho Diễm bang đến xử lý. Bây giờ lại chủ động đứng ra nhận lấy trách nhiệm về phía bản thân, trong lòng của Triển Thất rất cảm động. Ba người các cô quen biết cũng chưa được lâu, cách làm lần này của họ khiến cho cả Văn Nhân Mạc cũng cảm thấy bất ngờ.
Có nhiều người chính là như vậy, cả đời quen biết nhau cũng sẽ có quan hệ tốt với nhau, nhưng khi mà bạn gặp khó khăn thì ngay lập tức không tìm được bóng người. Còn người mặc dù chỉ mới quen biết thôi, nhưng lại có thể đồng cam cộng khổ với bạn (ý là cùng chia sẻ khó khăn hoạn nạn với nhau), khi bạn gặp khó khăn thì sẽ kéo bạn một cái.
"Hai người đừng tranh đến tranh lui nữa, chuyện này chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi, cho dù cô ta tìm đến thì thế nào chứ, là tự bản thân cô ta chủ động đến đây giúp đỡ. Hơn nữa, chúng ta còn tốt bụng giúp cô ta, coi như cô ta muốn lấy oán báo ơn thì Môn chủ cũng không phải người thị phi trắng đen không phân biệt được."
Triển Thất căn bản không để chuyện này ở trong lònh, nhiều người chứng kiến bọn họ tốt bụng giúp cô ta dập lửa, cho dù Huyền Vũ môn tìm đến thì thế nào. Hơn nữa, bây giờ hình thức của bốn thế lực lớn ở bến Thượng Hải lại đang rất chặt chẽ, làm sao sẽ vì một chút chuyện nhỏ này mà đi đối phó với Diễm bang, cho nên, lần này Như Mộng nhất định sẽ phải chịu thiệt mà nuốt cục tức này xuống.
"Nhưng...."
"Chuyện này tôi sẽ xử lý, bây giờ tôi đói rồi."
Khi Long Mai và Tiễn Kỳ đang muốn nói thêm điều gì nữa thì bị Văn Nhân Mạc cắt đứt, đi với hình thức ở bến Thượng Hải anh còn hiểu rõ hơn Triển Thất, lại càng không coi chuyện này quan trọng chút nào. Hơn nữa, coi như Huyền Vũ môn muốn trả thù thì sao chứ, anh còn phải sợ bọn chúng sao, nhìn hai người phụ nữ kia tranh giành trách nhiệm với nhau làm cho anh rất khó chịu, chuyện của Văn Nhân Mạc anh khi nào đến lượt phụ nữ có thể xem vào chứ. Mặc dù chuyện này không phải chuyện lớn gì, nhưng dù sao Nam Cung Như Mộng cũng là em họ của Môn chủ Huyền Vũ môn, cho nên vấn đề mặt mũi thì chắc chắn phải xử lý cho tốt, vì vậy vẫn là có chút phiền phức.
Triển Thấy thấy hai người các cô vẫn còn đang rối rắm, liền giải thích đơn giản tình hình trước mắt cho các cô. Hai người bọn họ đều là người thông minh, hơn nữa còn lớn lên ở trong bang phái, cho nên lập tức hiểu được, đúng thật là sẽ không có việc gì, trái tim cũng để xuống.
Nam Cung Ngọc và Diêm Xuyên ở bên cạnh nghe thấy vậy thì mỉm cười, hai người các cậu cũng bởi vì thấy rõ tình hình nên mới cổ động Long Mai và Tiễn Kỳ quậy đến như vậy. Hơn nữa, nếu là Triển Thất xảy ra chuyện thì cho dù hai người các cậu phải hi sinh tính mạnh của mình cũng sẽ bảo vệ cho cô.
Sau khi giải quyết xong chuyện này thì bụng đã bắt đầu kêu gào, cho nên mọi người tự động đến chia con sơn dương nướng ra.
"Con sơn dương này chúng tôi ăn không hết, các anh em cũng đến đây nếm thử một chút đi."
Sáu người ăn một con sơn dương, vài con gà, cho dù có là heo đi nữa thì cũng không thể ăn hết được, cho nên Triển Thất liền gọi mọi người đến ăn chung với nhau. Từ khi Triển Thất bắt đầu nướng thịt thì những người đó đã chảy nước miếng rồi, vốn cho là chỉ có thể ngửi mùi thơm như vậy thôi, nhưng bây giờ được phép ăn thì lập tức liều mạnh đi lên giành lấy, mấy người Long Mai bọn họ nhìn thấy mọi người xông lên giành thịt thì cũng tham gia vào cuộc chiến.
"Con mẹ nó, anh có phải là đàn ông hay không, làm sao có thể đi tranh giành đồ với phụ nữ."
"Cô có chỗ nào nhìn giống phụ nữ sao, đồ ăn ngon như vậy không đi giành mới là người ngu đó."
"Này, cái chân này là của tôi mà."
"Phi, được lắm, bây giờ nó đã dính nước miếng của tôi, cậu muốn ăn thì đến lấy đi."
"Này này, làm sao cậu lại độc ác như vậy, cái đó đã dính nước miếng của tôi cậu còn giành được sao."
... ........
Trong khi bọn họ đang tranh luận, Triển Thất trước cắt một cái đùi sơn dương cùng Văn Nhân Mạc chậm rãi ngồi xuống từ tốn ăn, đồ ăn của Văn Nhân Mạc dĩ nhiên không ai dám đến giành, cho nên hai người bọn họ ăn rất thoải mái.
"Đút tôi ăn."
Khi Triển Thất vừa mới ăn được vài miếng thì Văn Nhân Mạc lên tiếng, nhưng mà khi anh vừa mở miệng đã làm cho Triển Thất bị nghẹn.
Đút cho anh ta ăn? Không có nhầm chứ, những lời đó là từ trong miệng của đại Bang chủ lãnh khốc của bọn họ nói ra sao.
"Em không phải đã nói em là nam sủng của tôi sao? Hầu hạ chủ nhân là việc em nên làm."
Sau khi Triển Thất nghe hiểu được lời anh nói mới biết Văn Nhân Mạc là đang nhắc nhở cô, chẳng lẽ bởi vì cô cản trở anh và Nam Cung Ngọc sao? Nghĩ đến đây Triển Thất quyết định nên bù đắp lại cho anh ta, hơn nữa hai người bọn họ còn đang đóng giả ân ái cũng rất bình thường, chỉ có điều vừa nãy lại dám uy hiếp cô, dạy dỗ một chút cũng không thể thiếu được.
"Lão đại, ăn một miếng đùi sơn dương đi, đây chính là tự tay người ta nướng cho anh ăn đó nha."
"Còn có cái này, mấy con gà nướng đất này là tôi tự sơ chế đó nha,.anh phải ăn nhiều một chút."
"Không thể chỉ ăn thịt, nên ăn thêm một chút trái cây và uống một hớp rượu nữa."
Triển Thất cả người rúc vào trong ngực của Văn Nhân Mạc, sau đó cắt một khối thịt sơn dương thật to còn có nhiều thịt, trực tiếp nhét vào miệng của Văn Nhân Mạc. Sau đó lại xé một cái đùi gà cũng nhét luôn vào trong miệng của anh, luân phiên là: trái cây, thịt sơn dương, rượu, thịt sơn dương, thịt gà.......