"Người của Chu Tước Môn bị giết hết rồi à?"
Triển Thất nghe Diêm Xuyên nói xong thì hết sức nghi ngờ, kế hoạch ban đầu của cô là hôm nay sẽ đi mai phục Chu Tước Môn, đoạt ngọc bội rồi giết bọn họ, không ngờ lại có người có cùng ý định với cô.
Nhưng cô cũng không có thời gian để suy nghĩ nhiều, phải thừa dịp Phi Ưng trại đang đại loạn mà đi cứu Đại Ngưu, vậy thì cơ hội cũng lớn hơn.
"Nhị bang chủ, bên này."
Nội gián bên trong Phi Ưng trại đã sắp xếp xong xuôi, đã dò xét được nơi bọn Đại Ngưu bị nhốt. Bên vách đá chỉ chừa lại một người canh chừng sợi dây, bọn họ có thoát được hay không còn phải dựa vào sợi dây này.
"Cái đám chó hoang chúng mày, có giỏi thì cứ giết Đại Ngưu tao đi, cho dù chúng mày có nhường cái ghế Trại chủ đó cho ông mày ngồi, ông mày cũng không phản bội bang chủ của mình đâu."
Đám người Triển Thất vừa đi đến chỗ Đại Ngưu bị giam đã nghe hắn mắng to, từ giọng nói có thể biết được hiện giờ hắn vẫn rất ổn.
Đại Ngưu không bị giải đến phòng giam, mà còn được ở trong một sương phòng, có lẽ đối phương đang muốn dụ dỗ hắn quy thuận mà bán đứng Văn Nhân Mạc.
"Xem ra cái tên này rượu mời không uống muốn uống rượu phạt rồi, tôi phải đi bẩm báo Trại chủ, dụng hình với hắn, xem hắn còn dám mạnh miệng nữa không!"
Mấy người Phi Ưng trại vừa ra khỏi phòng hắn, đám người bên Diễm bang đã lập tức tiến lên đáng ngã bọn họ, Triển Thất cũng nhân cơ hội này mà vào phòng Đại Ngưu bị nhốt.
"Sao cậu cũng bị bắt đến đây?"
"Tiếp tục mắng đi, đừng ngừng lại."
Đại Ngưu còn đang đập đồ la hét trong phòng, đột nhiên thấy có người đi vào, còn tưởng rằng là người Phi Ưng trại trở lại, không ngờ lại là Triển Thất. Ý nghĩ đầu tiên của hắn là: chẳng lẽ cậu ta cũng bị bắt đến đây?
"Đám bọn mày là con rùa rút đầu, khốn khiếp... Cả đám rùa đen rút đầu, chẳng thú vị gì hết, ông mày đi ngủ đây."
Đại Ngưu thấy ánh mắt của Triển Thất thì lập tức hiểu được, Triển Thất không phải bị bắt tới, vậy có nghĩa là...
Hắn không ngốc, sau khi sửng sờ giây lát thì lập tức phản ứng, mắng vọng ra ngoài cửa một hồi sau đó lấy cớ đi ngủ để có thể nói chuyện với Triển Thất. Không có ai trong Phi Ưng trại hoài nghi, kể từ khi hắn tới đây vẫn mắng không ngừng nghỉ, giờ mệt mỏi muốn đi ngủ cũng là bình thường.
"Cậu không thấy tờ giấy nhắn tôi để lại sao? Sao lại còn tới đây?"
Đại Ngưu hạ thấp âm lượng xuống để hỏi Triển Thất, hắn nghĩ không ra tại sao Triển Thất lại tới đây, hắn luôn đối xử với cô không tốt, gây rối cho cô ở khắp nơi, sao cô lại đến đây cứu hắn?
"Khoan hãy nói nhảm đã, nhanh lên đi, các anh em khác đâu?"
"Chúng tôi đều ôm theo tâm trạng phải chết để tới, lúc bị bắt cũng không hề phản kháng, cuối cùng bọn họ bị giết, chỉ còn mình tôi bị hạ độc rồi nhốt lại ở đây."
Nhắc tới những người khác, trong mắt Đại Ngưu không khỏi ánh lên vẻ bi thương, nhưng đây là do bọn họ tự chọn, không hối hận.
Triển Thất vừa nhìn đã biết Đại Ngưu bị cho uống nhuyễn cân tán, trên người cô ngoại trừ thuốc chữa thương, còn có giải dược của thuốc mê, lập tức đưa cho Đại Ngưu uống. Nếu những anh em khác đã không còn ở đây, thì không thể để tổn thất thêm người nào nữa, nhanh chóng dẫn Đại Ngưu đi về phía vách đá.
Hiện giờ phần lớn người của Phi Ưng trại đều đã ra ngoài, hơn nữa cũng không ai nghĩ cô dám đến đây cứu người vào ban ngày, cho nên bọn họ thoát khỏi Phi Ưng trại rất thuận lợi.
"Cảm ơn cậu đã cứu tôi một mạng, từ sau về sau Đại Ngưu nợ cậu một mạng."
Sau khi trở lại cứ điểm của Diễm bang, Đại Ngưu không nói hai lời, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Triển Thất, lúc trở về hắn có nghe người khác nói, vì hắn, cô đã hủy bỏ hành động hôm nay.
"Tôi tới cứu anh không phải để anh thiếu tôi một mạng, bởi vì anh là người Diễm bang, là người một nhà, là anh em của Triển Thất tôi. Cho dù hôm nay là ai trong số các anh bị bắt, tôi cũng sẽ dốc sức đi cứu, tôi sẽ không để cho bất cứ ai đả thương đến người của tôi, sẽ không vứt bỏ bất kỳ một anh em nào."
"Nhưng anh đừng tưởng rằng anh sẽ không có chuyện gì, bởi vì anh mà Diễm bang phải tổn thất mất tám anh em, đừng có nói với tôi mạng các anh là của ai, chết là phải. Mỗi người đều chỉ có một cái mạng, không ai nợ ai cả, hôm nay bọn họ chết vì quyết định sai lầm của anh, vậy thì anh sẽ phải gánh chịu trách nhiệm."
"Kính xin Nhị bang chủ trách phạt."
Đại Ngưu nghe được những lời của Triển Thất xong, lần đầu tiên trong lòng ngầm thừa nhận thân phận của Triển Thất. Trước giờ hắn chỉ bội phục một mình Văn Nhân Mạc, giờ lại thêm một người là Triển Thất. Hắn biết, lần này cũng vì hắn không nghe theo sự an bài của Triển Thất nên mới khiến mấy anh em kia mất đi tính mạng, cho nên, dù bị trách phạt thế nào, kể cả muốn mạng của hắn, hắn cũng bằng lòng.
Những lời này của Triển Thất không chỉ khiến một mình Đại Ngưu chấp nhận Triển Thất, mà mỗi một người ở đây đều thấy rung động. Nguyên tắc ở đây là kẻ mạnh làm vua, bọn họ đều vì cuộc sống bôn ba mới đi tới con đường thổ phỉ này, nhưng bọn họ cũng chỉ là những nhân vật nhỏ, được định sẵn là vật hi sinh, lần đầu tiên có người đặt bọn họ lên ngang hàng với mình như thế. Họ thầm thề, cả đời này sẽ trung thành với Triển Thất, dù có nhảy vào dầu sôi lửa bỏng cũng không chối từ.
"Anh đứng lên đi, sau khi trở lại Bạch thành sẽ xử trí anh sau, giờ chúng ta đi khỏi đây trước đã."
Trải qua chuyện lần này, Triển Thất thấy được trong bang có rất nhiều tệ nạn, thế nên, sau khi về lại Bạch thành cô nhất định phải chấn chỉnh những thói hư tật xấu này.
Lần này mặc dù không lấy được ngọc bội nhưng cô đã hoàn thành được nhiệm vụ Văn Nhân Mạc giao cho cô, còn thu nhận được một thần trộm làm trợ thủ và sự trợ giúp của Long Hổ Môn. Cộng thêm những thứ châu báo cô trộm được, thu hoạch lần này đến Mạc thành vẫn rất phong phú, nghĩ đến đây, tâm tình của Triển Thất bắt đầu lơ lửng, ngồi trên xe ngựa nghĩ xem làm thế nào đế khiến Văn Nhân Mạc vui mừng.
"Tiểu Thất Thất, chờ anh một chút, sao em lại bỏ đi một mình như thế."
Đám người Triển Thất vừa ra khỏi thành không lâu, phía sau đã truyền tới giọng nói của Lục Hiên. Mãi đến khi nghe được giọng của anh ta, Triển Thất mới nhớ tới, cô đã đồng ý cùng về với anh ta.
"Này, sao anh còn ở đây, tôi phái người tới tìm anh nhưng bọn họ nói anh đã trở về Bạch Thành rồi mà."
Lục Hiên nghe Triển Thất nói thì khóe miệng co giật liên tục, bốc phét mà không cần viết cả bản nháp.
"Anh biết ngay Tiểu Thất Thất không phải người không có lương tâm như thế mà, mau nhìn xem anh mang cái gì đến cho em nè."
Triển Thất vốn tưởng rằng là chỉ một ít thức ăn, cũng chả buồn liếc mắt, nhưng vì ngại lúc trước cô đã làm chuyện trái với lương tâm nên ghé mắt nhìn sang.
"Ngọc bội Chu Tước?"