"Như thế nào, dược liệu này của tôi cũng không tệ lắm chứ?."
Lúc này người nói chuyện chính là Triển Thất, người mới vừa rời đi, sau khi cô xác định xung quanh không còn ai, nên lặng lẽ quay trở lại. Hơn nữa vừa rồi là do Lý Đường chủ bị Triển Thất bỏ thuốc, bất tri bất giác đem tất cả mọi chuyện nói hết ra ngoài.
"So với thuốc mê lần trước, có vẻ cao cấp hơn một chút, tuy nhiên đều chỉ là ít trò mèo."
Văn Nhân Mạc không thể hiện vẻ mặt gì, nhìn vẻ mặt khoe khoang của Triển Thất, bèn dội cho cô một chậu nước lạnh.
"Trò mèo, hừ, bang chủ đại nhân của tôi, tôi sẽ chờ xem chuyện đại sự của ngài."
Triển Thất vốn đang muốn khoe khoang liền cảm thấy lạnh từ đầu đến chân, mặc dù Triển Thất bình thường rất tùy ý, nhưng cảm xúc của cô rất ít dao động. Kể từ sau khi gặp được Văn Nhân Mạc, cô đã rất nhiều lần muốn nổi giận. vì vậy sau khi lạnh lùng nói một câu, liền không ở để ý tới Văn Nhân Mạc nữa, đá cánh cửa rời đi, giằng co hai ngày, nên ngủ bù rồi.
Khi Triển Thất rời đi, Văn Nhân Mạc vẫn vẻ mặt lãnh khốc, đi tới trước cửa sổ, hướng về phía trăng sáng vừa nhú từ trong đám mây đen ra, khẽ nở nụ cười, âm thầm thì thầm một câu: "Có lẽ đưa cô về đây, là quyết định chính xác nhất."
"Cái gì, mày nói cái tên khốn kiếp chết tiệt kia phản bội tao, mày xác định người mày nhìn thấy chính là Lý Đường chủ."
Khi thủ hạ của Bạch Quang trở lại bẩm báo chuyện này, hắn vẫn còn nửa tin nửa ngờ, hắn trước sau cẩn thận suy nghĩ một chút, Lý Đường chủ giấu mình rất kỹ, hoàn toàn không cần thiết phải làm chuyện này, có phải đây là mưu kế của Văn Nhân Mạc hay không?.
"Thuộc hạ đã xác định qua, người này đúng là Lý Đường chủ, phụng mệnh lệnh của ngài, thuộc hạ một bước cũng không dám rời khỏi Lý Đường chủ, còn đem thánh dược Ngài cho để chữa thương cho ông ta. Không ngờ tối hôm qua ông ta đã có thể xuống giường đi lại, chuyện đầu tiên chính là đi tìm Văn Nhân Mạc, sau đó liền đem tất cả mọi chuyện nói hết ra ngoài, chắc chắn không giả."
"Đáng chết, tao muốn cho hắn biết, phản bội tao là có kết cục gì. Đi, bắt con trai cái tên khốn kiếp kia cho tao."
Sau khi Bạch Quang nghe thuộc hạ bẩm báo, suy nghĩ tỉ mỉ một lần, rất nhiều chi tiết quả thật chỉ có Lý Đường chủ mới biết, như vậy, Lý Đường chủ thật sự làm phản rồi.
"Nếu rượu mời không uống, thì uống rượu phạt, lão tử muốn gì được gì đó, không cho phép có bất kỳ người nào phá hư"
Thuộc hạ vừa rời đi, Bạch Quang diện mạo dữ tợn ở trong phòng đập đồ, vốn khuôn mặt đã có chút xấu xí, giờ càng trở nên vặn vẹo hơn.
Ở Diễm bang, Lý Đường chủ mới vừa rời giường không khỏi rùng mình ớn lạnh, cảm giác như sắp có chuyện gì xảy ra vậy. Cẩn thận đem kế sách đã nghiên cứu cùng Bạch Quang suy nghĩ từ đầu đến đuôi một lần, xác định không có bất kỳ cạm bẫy gì mới an tâm. Nghĩ đến có thể do nguyên nhân vẫn còn bệnh, liền trở về giường nằm xuống, trong lòng suy nghĩ tới người phụ nữ tên Tiểu Đào Hồng trong nhà chứa, bèn cười dâm, hoàn toàn không nhớ đêm qua xảy ra chuyện gì.
Ngay tại lúc đó, Triển Thất muốn ngủ bù một chút cũng không thể an bình, sáng sớm đã nghe phía ngoài có người gầm thét, há miệng vừa ngáp vừa mặc quần áo tử tế sau đó đi ra bất mãn mắng: "Người nào muốn tìm chết thì tìm nơi khác chết đi, đến cửa của tiểu gia giày vò cái gì"
Người vừa tới không phải là ai khác, chính là Lý Đại Ngưu. Lại nói đêm qua Lý Đại Ngưu một mình một người ngủ không yên nên đi đi lại lại ở trong sân. Mấy ngày nay chuyện tình của Văn Nhân Mạc sắp đem hắn hành hạ tới chết, hắn là một người rất dễ kích động, cuối cùng quyết định không suy nghĩ nữa, nên đi tìm Văn Nhân Mạc hỏi cho rõ ràng.
Khi đi tới phòng của Văn Nhân Mạc lại thấy Triển Thất đang lén lút chạy vào phòng anh. Hắn không dám đi tới nhìn nữa, bên trong phòng nói cái gì cũng nghe không rõ ràng lắm, không bao lâu, liền thấy Triển Thất tức giận rời khỏi phòng của Văn Nhân Mạc.
Hắn vốn tưởng rằng Triển Thất bị cự tuyệt, đang lúc vui vẻ, lại thấy Văn Nhân Mạc đi tới trước cửa sổ hướng về phía bóng lưng của Triển Thất nở nụ cười. Phải biết Văn Nhân Mạc rất ít khi nào thể hiện chuyện gì trên nét mặt, muốn nhìn thấy anh cười, thật sự là khó hơn lên trời rồi.
Hắn nhận định Văn Nhân Mạc và Triển Thất nhất định là có gian tình, nên toàn bộ nguyên nhân đổ hết cho Triển Thất, cảm thấy đều là do cô quyến rũ Văn Nhân Mạc, cho nên sáng sớm liền tìm tới.
"Ngài là một con hồ ly tinh đực không biết xấu hổ, dám quyến rũ Bang chủ, hãy chịu một quyền của Đại Ngưu tôi đi."
Sau khi Lý Đại Ngưu nhìn thấy Triển Thất xuất hiện, mắng to một tiếng, liền hướng Triển Thất đấm một quyền.
Triển Thất đã từng nghe Nhân Mạc nói về người tên Lý Đại Ngưu này, là một người rất trung thành, có thể vì Văn Nhân Mạc làm bất cứ chuyện gì, là một người liều mạng vì chủ. Nhưng mà đúng là người quá xúc động, hơn nữa có chút nóng tính.
Nghe thấy Lý Đại Ngưu gọi cô là nam hồ ly tinh, còn đi quyến rũ Văn Nhân Mạc, Triển Thất thật muốn cười to, cho dù cô có là hồ ly tinh, thì cũng không thể đi quyến rũ Văn Nhân Mạc a, tên mặt lạnh đó, còn chưa làm cô chết rét sao.
"Phóng cái rắm vào mặt mẹ cậu, quả đấm của cậu vừa thối vừa cứng, tuyệt ăn không ngon. Nhóc con! Cho dù muốn ăn thì tôi cũng phải ăn Bang chủ, vừa trắng vừa mềm."
Sau khi biết lý do Lý Đại Ngưu tìm đến, Triển Thất không nhịn được muốn trêu chọc hắn, dễ dàng tránh một quyền hắn đánh tới, vừa nói, sắc mặt còn lộ ra một vẻ háo sắc, muốn bao nhiêu dâm đãng có bấy nhiêu dâm đãng, còn thiếu điều sắp chảy nước miếng nữa thôi.
Nhưng có một điều Triển Thất không ngờ chính là, những lời cô nói với Lý Đại Ngưu, bị Văn Nhân Mạc vừa lúc đến tìm cô, nghe đến một câu cũng không bỏ sót.