2181.
Tô Lạc Lạc đã bước ra lan can rồi, giọng của cô hồi phục bình thường, “Tiểu Hinh ngủ rồi, không muốn làm ồn con bé, có chuyện gì thế?”
“Bây giờ tôi muốn cô dẫn bọn trẻ ra đây, tôi muốn dẫn về nhà.” Long Dạ Tước ra lệnh.
“Không được, Tiểu Hinh chỉ vừa mới ngủ thôi.” Tô Lạc Lạc cảm thấy cần phải để con gái ngủ ngon lành.
“Tô Lạc Lạc, tôi đã nhịn cô lâu lắm rồi, cô muốn gặp Dạ Trạch Hạo, tôi không quan tâm, nhưng không được phép dẫn con tôi đến nhà anh ta.” Long Dạ Tước đã giận đến thể hiện ra cả giọng nói.
Tô Lạc Lạc có chút giận nói, “Rốt cuộc anh bị bệnh gì thế? Tiểu Sâm Tiểu Hinh chơi ở đây vui vẻ, anh để chúng chơi ở đây thì có chuyện gì chứ?”
Đầu dây bên kia im lặng, nhưng thông qua điện thoại Tô Lạc Lạc biết được là lại chọc anh ta nổi giận rồi.
“Được rồi, cho tôi thêm một tiếng đồng hồ, tôi sẽ dẫn bọn trẻ về, để cho Tiểu Hinh ngủ một giấc trước đã.” Tô Lạc Lạc chỉ còn cách thỏa hiệp.
Năm giây sau, giọng nói nghiến răng từ đầu dây bên kia truyền đến, “Đúng năm giờ, nếu cô không dẫn bọn trẻ về dây, sau này cô cũng không cần về nữa.”
“Anh…” Tô Lạc Lạc muốn phản bác một câu, nhưng điện thoại bên kia đã cúp trước.
Tô Lạc Lạc có chút không biết phải nói gì, Long Dạ Tước cứ phải tính toán chi li như vậy sao? Nhưng mà Tô Lạc Lạc cũng không tính để con gái ngủ quá lâu, nếu không, buổi tối nhóc sẽ không ngủ được.
Cô đi xuống lầu, tính xem con trai có phải đang chơi với Dạ Trạch Hạo không, trên ghế sofa trong đại sảnh, nhìn thấy trong lòng Dạ Trạch Hạo là một thân hình bé nhỏ đang ngủ say, trong tay cậu nhóc còn có đồ chơi nữa, đang bị Dạ Trạch Hạo nhẹ nhàng lấy khỏi.
Tô Lạc Lạc bất giác kinh ngạc, con trai cũng ngủ say rồi.
Dạ Trạch Hạo đặt nhóc con xuống chiếc sofa dài ở bên cạnh, người cao ngạo lạnh lùng thường ngày khi đối đãi với con nít thì lại thể hiện ra sự ấm áp dịu dàng, còn Tô Lạc Lạc đứng ở góc cầu thang bị cảnh tượng này làm cho cảm động.
Khi người khác đối tốt với con của mình, trong lòng cô rất cảm kích.
Dạ Trạch Hạo quay đầu nhìn thấy khuôn mặt đơ ra của cô, anh nhoẻn miệng cười, “Sao thế?”
“Không có gì! Vừa rồi Long Dạ Tước gọi điện đến, kêu tôi trước năm giờ phải bế bọn trẻ về.” Tô Lạc Lạc có chút bất lực.
“Mặc kệ anh ta, để bọn trẻ ăn tối xong rồi hẵng về.” Dạ Trạch Hạo lạnh lùng nói một câu phản đối.
“Tôi cũng thấy lạ, Long Dạ Tước tại sao lại ghét việc tôi dẫn các con đến nhà anh chơi đến thế? Đều là chơi cả, thật không hiểu anh ta nghĩ sao nữa.”
Cái lý do này, Tô Lạc Lạc không rõ, nhưng Dạ Trạch Hạo lại có đáp án trong lòng rồi, Long Dạ Tước đúng thật là chỉ quan tâm bọn trẻ thôi sao? Hay là khó chịu việc cô đến nhà anh?
Bắt đầu từ bây giờ, sau này mỗi khi cô ra cửa phải cẩn thận, với người bên ngoài thì cô có thân phận là bạn gái tôi rồi.” Dạ Trạch Hạo nhắc nhở.
Nói đến chuyện này, Tô Lạc Lạc lập tức liếc anh ta, “Đều là tại anh, tôi không muốn nổi tiếng kiểu như vậy đâu!”
“Không thì, chúng ta phim giả tình thật đi! Cô làm bạn gái của tôi luôn đi!” Dạ Trạch Hạo cười khá nghiêm túc.
Tô Lạc Lạc nhìn anh kinh hãi, “Tôi không thèm đâu!”
“Tại sao không thèm?” Dạ Trạch Hạo hiếu kỳ nhíu mắt hỏi.
“Không muốn là không muốn, không có tại sao.” Tô Lạc Lạc mím môi, cô đối với đàn ông rất không có tự tin, cô thà sống đơn thân một mình.
Dạ Trạch Hạo nhìn cô không biết phải nói gì luôn, “Tuy nhiên trong mắt người ngoài giới, cô đã là bạn gái của tôi rồi.”
“Dạ Trạch Hạo, cho là tôi cầu xin anh có được không? Anh nhanh chóng tìm một cô minh tinh ra đính chính sự việc đi! Chuyển sự chú ý của công chúng sang nơi khác.” Tô Lạc Lạc nhìn anh đầy thành khẩn.
“Không, tôi thích được có tin đồn tình cảm với cô.” Dạ Trạch Hạo ngoan cố cười, một hàm răng trắng sáng khá chói mắt, Tô Lạc Lạc ngơ vài giây, dời ánh nhìn đi.
Khoảng bốn giờ bốn mươi, Tô Lạc Lạc nhìn hai đứa trẻ còn đang say ngủ, nhất thời khó xử rồi đây, Long Dạ Tước yêu cầu cô phải dẫn bọn trẻ về trước năm giờ, nhưng bây giờ, cô làm sao dẫn đây!
“Dạ Trạch Hạo, anh có thể lái xe đưa bọn tôi về không?” Tô Lạc Lạc nhìn Dạ Trạch Hạo hỏi.
“Không thể.” Dạ Trạch Hạo nói xong, anh lười biếng ngồi xuống ghế sofa, ánh mắt lại thỉnh thoảng nhìn về phía cậu nhóc đang ngủ trên ghế sofa, như thể cái khoảnh khắc này khiến anh rất mãn nguyện vậy.
Tô Lạc Lạc cầm điện thoại lên xem thời gian không ngừng di chuyển, có một cảm giác như thể bị ép đến không thở nổi, cô thật sự rất ghét cái cảm giác bị khống chế sự tự do này.
“Được rồi, ngồi xuống đàng hoàng xem nào, đợi bọn trẻ ngủ dậy rồi đi cũng không muộn, chẳng lẽ Long Dạ Tước còn ăn được cô à?” Dạ Trạch Hạo an ủi.
“Anh đúng là đứng nói nên lưng không đau, chứ Long Dạ Tước đã nổi giận lắm rồi.” Tô Lạc Lạc thở ra một hơi, cô thật ra đồng tình với lời nói của Dạ Trạch Hạo, đúng rồi! Bọn trẻ đang ngủ, đây là chuyện lớn đến dường nào! Anh ta không thể lại bắt cô kêu bọn trẻ dậy chứ!
“Anh ta nổi giận là chuyện của anh ta, cô sống cuộc sống của cô, hai người không phải đã từng nói là không can thiệp vào chuyện của nhau sao?” Dạ Trạch Hạo nhếch mày hỏi, nói xong, anh bất giác nhíu mắt, hiếu kỳ hỏi, “Tô Lạc Lạc, cô thành thật nói cho tôi biết đi, năm đó cô làm thế nào mà sinh hạ được con của Long Dạ Tước, ngày trước cô và anh ta đã từng là người yêu sao?”
Đây là điều cấm kỵ của Tô Lạc Lạc, cô trước giờ không hề muốn nhắc với bất kỳ ai, ngay cả là Dạ Trạch Hạo, cô cũng tuyệt đối sẽ không nói một chữ nào chuyện của năm đó cả, “Đừng nhắc chuyện này với tôi.”
“Vậy tôi đổi một câu hỏi, cô và Tô Ngữ Phù là quan hệ gì!”
“Quan hệ gì cũng không có!”
“Lừa đảo, các người đều họ Tô, hai người là chị em phải không! Có lẽ là chị em cùng cha khác mẹ, tôi đoán có đúng không?” Dạ Trạch Hạo có chút đắc ý nhếch mày.
“Anh đoán đúng rồi, tôi cũng sẽ không thưởng anh cái gì cả.” Tô Lạc Lạc ngồi xuống ở bên cạnh, chỉ chờ bọn trẻ tỉnh giấc.
“Được thôi! Một câu hỏi cuối, cô và Long Dạ Tước bây giờ ở cùng nhà, hai người có khi nào…” Dạ Trạch Hạo dùng ánh mắt cô hiểu mà để nhìn cô.
Cả người Tô Lạc Lạc tức khắc nổi da gà, cô nói với giọng khá bất mãn, “Anh đoán bậy gì thế? Tôi và anh ta sao lại có thể? Tô Lạc Lạc tôi cả đời này cũng sẽ không chạm vào người đàn ông mà Tô Ngữ Phù đã chạm qua.”
Dạ Trạch Hạo vừa nghe thấy, trong lòng lập tức thấy khoan khoái lạ thường, anh đợi là đợi câu nói này.
“Vậy lỡ như Long Dạ Tước biến thái dùng biện pháp mạnh với cô thìsao?” Dạ Trạch Hạo hỏi đùa.
“Vậy tôi thà cắn lưỡi tự tử.” Tô Lạc Lạc hứ một tiếng, còn đôi mắt trong sáng như bầu trời đêm của cô lại toát ra sự kiên định.
Dạ Trạch Hạo nhìn gương mặt nghiêng bên xinh đẹp tinh tế của cô, Tô Lạc Lạc không phải là loại con gái đẹp mĩ miều, nhưng mà người cô tỏa ra ánh sáng như ngôi sao trên trời, sạch sẽ, bắt mắt.
Hơn năm giờ rồi.
Điện thoại của Tô Lạc Lạc đúng giờ reo lên.
Cô vừa cầm lên xem, không phải Long Dạ Tước thì là ai chứ?
Cô vội cầm điện thoại ra vườn hoa nghe.
“A lô!”
“Năm giờ rồi, bọn trẻ đang ở đâu?”
“Thật không may mà, vừa rồi Tiểu Sâm cũng ngủ mất rồi, một mình tôi không thể đem hai đứa trẻ đang ngủ say về nhà.” Tô Lạc Lạc giải thích một tiếng.
Đầu dây bên kia chỉ nghe thấy tiếng cười nhạt, “Đừng có tìm cớ nữa, tôi đến đón bọn trẻ.” “Bọn trẻ đúng thật đang ngủ…” Tô Lạc Lạc đang nói thì bị cúp điện thoại, có chút không biết phải nói sao cả. Xem thêm...