21155.
Khoảng mười hai giờ trưa, Tô Lạc Lạc ở trong phòng điện ảnh của Dạ Trạch Hạo coi hết một bộ phim bom tấn, làm cho cô ấy cảm thấy như cô đang ở trong rạp chiếu phim, phim bom tấn nước ngoài hiệu quả chân thực lại kích thích, khiến cô có một khoảng thời gian thật thú vị.
Đợi cô xem phim bom tấn xong, mới phát hiện đã là mười hai giờ rồi, Tô Lạc Lạc nhanh chóng xuống dưới nấu cơm trưa cho Dạ Trạch Hạo, tuy bây giờ cô không phải là nhân viên của anh ta nữa rồi, cũng không cần phục vụ ba bữa cho anh nữa.
Mà ơn cứu mạng của anh tối qua khiến cô rất cảm kích và ghi tạc trong tim, không thể không báo đáp.
Dạ Trạch Hạo lúc này đang ở tầng trên cùng học thuộc kịch bản, tại vì ngày mai anh sẽ khởi quay bộ phim mới, khoảng thời gian tiếp theo đây anh sẽ rất bận, rất bận.
Tô Lạc Lạc vừa đến dưới lầu, thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại của cô reo lên, cô kinh ngạc một cái, lúc này ai lại gọi điện thoại cho cô chứ?
Cô cầm điện thoại lên nhìn, bất giác khờ cả người, tại sao lại là Long Dạ Tước?
Anh ta không phải ở công ty làm việc sao?
Tô Lạc Lạc bất giác căng thẳng mà bắt máy, "A lô!"
"Ở đâu?"
"Tôi... tôi ở nhà đó!" Tô Lạc Lạc chỉ còn cách nói dối, vì người đàn ông này giống như là trời sinh cùng Dạ Trạch Hạo có thù vậy, nếu cô nói đang ở nhà Dạ Trạch Hạo, anh khẳng định lại không vui.
"Ở nhà? Ở nhà chỗ nào vậy?" Đầu dây bên kia đột nhiên cười nhạt dò hỏi, đồng thời, ngữ khí giống như đầy ấp sự phẫn nộ.
Sống lưng của Tô Lạc Lạc rợn lạnh, chỉ còn cách nói dối nói cho trót thôi, "Tôi ở thư phòng xem sách, anh có việc gì à?"
Và lúc này, thì nghe thấy tiếng bước chân của người đàn ông, tiếp đó là tiếng đẩy cửa, "Trong phòng? Tôi đang ở trước cửa phòng cô, đừng nói với tôi là cô biết ẩn hình."
Thì ra anh ta đang ở biệt thự của anh ta!
Ầm một tiếng, đầu óc nổ một cái, khuôn mặt nhỏ của Tô Lạc Lạc lập tức đỏ lên, cái cảm giác nói dối nhưng bị bóc mẽ ngay thật sự rất là ái ngại, cô chỉ còn cách cười hí hí, "Tôi ở bên ngoài, anh làm gì ở nhà vậy! Anh không phải đang ở công ty sao?"
"Cô đang ở nhà của Dạ Trạch Hạo?" anh ta đột nhiên lạnh lùng hỏi dồn.
Tô Lạc Lạc lúc này không dám nói dối nữa, cô chỉ có thể nói một cách tự tin rằng, "Hôm qua anh vô duyên vô cớ đánh anh ta một đấm, mặt của anh ta bây giờ còn sưng nè! Tôi đến nhà anh ta chăm sóc anh ta thì làm sao chứ?"
"Tôi nói qua, tôi không thích cô gặp anh ta, cô định xem lời nói của tôi là gió thoảng bên tai hả?" người đàn ông nào đó không hề che đậy sự phẫn nộ.
"Gặp ai, cùng ai kết giao bạn bè, đó là tự do cá nhân của tôi, anh không có quyền xen vào." Tô Lạc Lạc chỉ có thể nói mạnh để giành lý lẽ, hơn nữa, đây vốn dĩ không phải chuyện anh nên quản.
"Tôi năm phút nữa đến, cô tự bản thân đi ra, hay là muốn tôi đi vào, cô tự mình chọn."
Tô Lạc Lạc muốn nổi điên, tức hồng hộc nói vào điện thoại, "Anh... Long Dạ Tước, anh đừng có ngang tàng không nói lý lẽ có được không?"
"Không được!" Một tiếng tức giận của người đàn ông trả lời, cúp điện thoại.
Tô Lạc Lạc tức đến nắm lấy điện thoại, nghiến môi, sau lưng, lạnh lùng truyền đến câu nói của người đàn ông, "Làm sao thế? Anh ta muốn qua đây?"
Tô Lạc Lạc xoay đầu, chỉ thấy Dạ Trạch Hạo khoanh tay đứng ở đầu cầu thang, tất nhiên là nghe thấy hết những lời cô vừa nói.
"Đúng, anh ta đang trên đường đến nhà anh." Nói xong, Tô Lạc Lạc vẫn có chút tức giận vì bị uy hiếp đến, "Dạ Trạch Hạo, anh có cần đi ra ngoài ăn cơm không! Tôi có thể không có thời gian nấu ăn cho anh rồi."
"Em không cần phải sợ anh ta." Dạ Trạch Hạo từng bước một tiến gần đến cô, ánh mắt sâu tỏa ra sự cỗ vũ nói, "Nếu như em đồng ý, anh có thể giúp em đối kháng với anh ta."
Tô Lạc Lạc chớp chớp mắt, cô cười khổ một tiếng, "Tôi không có tính đối kháng với anh ta, dù gì anh ta cũng là cha của bọn trẻ."
"Vậy em thích anh ta?"Ánh mắt của Dạ Trạch Hạo càng thâm sâu hơn mấy phần.
"Tôi cũng không thích anh ta."Tô Lạc Lạc nhanh chóng minh oan.
Dạ Trạch Hạo nhẹ nhàng nhếch khóe miệng cười, làm như không tin lời nói của cô, "Thật không?"
"Anh đây là đang nghi ngờ tôi?" Tô Lạc Lạc có chút không thoải mái, cô lúc nào biểu hiện ra vẻ thích Long Dạ Tước vậy?
Dạ Trạch Hạo cười nhẹ, nói "Tôi đương nhiên tin tưởng cô." chỉ là, có lúc, tình cảm của người với người lúc chưa rõ ràng, thật sự rất là dễ lâm vào hoàn cảnh người trong cuộc thì không hay biết.
Cho dù Tô Lạc Lạc trên miệng nói kiên dịnh như vậy, nhưng mà, giữa lời nói hành động của cô, lại biểu hiện ra sự phục tùng và tiếp nhận đối với Long Dạ Tước.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng xe, Tô Lạc Lạc có chút hoảng loạn nhìn Dạ Trạch Hạo một cái, "Tôi ra ngoài trước, tôi có thời gian sẽ qua thăm anh."
"Tô Lạc Lạc, cho dù em và anh ta sống chung, nhưng phải nhớ là không được thích anh ta." Dạ Trạch Hạo cũng đột nhiên nắm lấy cánh tay cô ra lệnh.
Tô Lạc Lạc bị sốc mà nhìn anh, hai người đàn ông này bị làm sao vậy?
Trời sinh là thù địch à!
Tô Lạc Lạc bất giác cảm thấy tức cười, cô giựt tay ra, "Được rồi, anh ăn cơm đúng giờ nhé, tôi đi trước đây." Nói xong, Tô Lạc Lạc nhanh chóng đi ra, nhìn thấy một chiếc xe Porsche thể thao màu đen dừng trước cửa, Tô Lạc Lạc từ cái cửa nhỏ đi ra, đi đến ghế phụ lái phía trước, cửa xe hạ xuống, một khuôn mặt tuấn tú đẹp đẽ đến nỗi trời đất cũng phải ganh tị xuất hiện, anh ta ngồi thượt ra, nhưng mà đôi mắt đen thẫm, có vẻ như đang hội tụ phong ba bão táp như vậy.
Tô Lạc Lạc giật cả mình, cô từ nhỏ đến lớn cũng chưa sợ qua ai, nhưng mà khí trường của người đàn ông này, vẫn làm cô cảm thấy sợ hãi, cảm thấy bản thân đứng trước mặt anh làm thế nào cũng không cứng rắn lên được, chứ đừng nói đến có cá tính.
"Chuyện là... anh về làm gì thế?" Tô Lạc Lạc tò mò hỏi, không lẽ anh ta bỏ quên giấy tờ gì rồi?
"Lên xe." Người đàn ông thấp giọng ra lệnh.
Tô Lạc Lạc lại cứ muốn làm ngược lại ý anh, "Tôi về nhà."
Nói xong, cô quay người hướng về phía nhà bước đi, nhưng chưa đi được đến mười bước, chỉ nghe thấy phía sau là tiếng sập cửa lớn, người đàn ông cao to từ ghế lái bước xuống.
Tô Lạc Lạc kinh hãi quay đầu, thì thấy người đàn ông dậm mạnh bước đến, Tô Lạc Lạc từ từ mở to mắt, nuốt nước miếng, có chút sợ sệt mà nhìn anh ta.
"Anh... anh muốn làm gì?"
Người đàn ông nhếch lông mày, ánh mắt sắc lạnh trừng trừng nhìn cô, góc miệng cười nhạt làm người khác lạnh cả người.
"Cô muốn tôi vác cô lên xe, hay là tự mình ngoan ngoãn lên xe?" Long Dạ Tước tâm tình hôm nay cực kì xấu, cái người con gái này lại dám lén chạy đến nhà người đàn ông khác để chăm sóc hắn ta.
Hôm qua anh cũng bị ăn một đấm, cũng không thấy cô có lương tâm mà chăm sóc anh vậy?
"Tôi..."
"Hoặc là... cô muốn tôi ở đây hôn cô?" Sự uy hiếp của người đàn ông thăng cấp rồi.
Tô Lạc Lạc bị dọa đến sắc mặt trắng bệch mấy giây, cô nhanh chóng chạy đến phía trước ghế phụ của anh, rất là không có cá tính mà mở cửa xe ra ngồi vào trong.
Nhìn thấy cô gái cuối cùng cũng chịu ngoan ngoãn nghe lời, sắc mặt của Long Dạ Tước lại không hề dễ coi hơn, cái người con gái này như thể phải đợi anh kiếm lý do để uy hiếp, cô ta mới chịu ngoan ngoãn thì phải.
Ngồi trong xe, Tô Lạc Lạc nghiến môi hứ nói, "Anh muốn đưa tôi đi đâu?"
"Ăn cơm trưa." Tô Lạc Lạc có chút không nói nên lời mà quay đầu sang nhìn anh ta, cái người đàn ông này chạy về nhà, lại ở đây bức ép ép buộc cô, chỉ vì muốn cùng cô đi ăn cơm trưa? Xem thêm...