Chương 850
Ngay sau đó điện thoại được kết nối, giọng nói lười biếng của người đàn ông phát ra: “Gạo đã nấy thành cơm chưa?”
“Cô ấy thường xuyên đau đầu. Anh dùng cái quái gì cho cô ấy vậy?”
“Cưỡng chế cắt đứt trí nhớ, dù sao cũng sẽ có một số di chứng, nên từ từ sẽ quen.” Người đàn ông cười nói.
“Anh không hạ độc cô ấy chứ?” Tần Nhân Thiên có chút tức giận nói.
“Tại sao? Cho dù cô ấy đang mang thai cũng sẽ không có vấn đề gì.” Người đàn ông
chắc chắn nói: “Nếu như anh có khả năng, mấy ngày này cũng đủ làm to bụng cô ấy rồi. Nhanh lên, đừng lãng phí thời gian như vậy.”
Tần Nhân Thiên không muốn điều đó, bởi vì đứa bé là sự kết tinh của tình yêu giữa hai người, nhưng anh ta lại không thể chạm vào cô.
Sau khi cúp điện thoại, anh ta quyết định lên kế hoạch cho một đám cưới nhỏ.
Kết hôn với cô là mong muốn lớn nhất của anh ta trong cuộc đời này.
Chỉ bây giờ mới có thể thực hiện được.
Hy Nguyệt ngồi trên băng ghế, nghịch chiếc nhẫn trên ngón áp út.
Theo cô, đây là chiếc nhẫn cưới mà Thời Thạch đã tặng cho cô.
Tần Nhân Thiên muốn cô bỏ nó ra, nhưng không tìm được lý do thích hợp nên chỉ có thể tiếp tục để mặc cho cô đeo.
Vào lúc nửa đêm, lợi dụng bóng tối yên tĩnh, Tần Nhân Thiên lặng lẽ rời hòn đảo và đến một thị trấn lân cận để chuẩn bị cho lễ cưới của họ.
Sau khi Hy Nguyệt ngủ dậy, một mình cô cảm thấy buồn chán, cho nên cô cùng người giúp việc lên thuyền đi chơi ở biển.
Họ đang ngày càng xa hòn đảo.
Một chiếc thuyền buồm đang ra khơi giữa biển.
Có một người đàn ông và một người phụ nữ trên thuyền đó, người đàn ông nhanh chóng chú ý đến cô.
“Đó không phải là nữ chủ nhân nhà họ Lục sao?”
“Trông có vẻ giống, làm sao cô ấy có thể đến đây được?” Người phụ nữ nói.
“Chúng ta đi qua chào hỏi xem.” Người đàn ông lái thuyền đi tới.
“Cô Lục, cô đến đây nghỉ hè sao? Lục Lãnh Phong không đi cùng cô sao?” Người đàn ông cười hỏi, giọng điệu nịnh nọt.
Hy Nguyệt hoàn toàn không hiểu bọn họ đang nói gì: “Anh đã nhận sai người rồi, tôi không phải cô Lục.” Cô vội vàng kêu người giúp việc lái thuyền trở về.
Thời Thạch bảo cô đừng rời đảo, lẽ ra cô không nên lên du thuyền chơi bời tùy hứng.
Trên thuyền buồm, người đàn ông và người phụ nữ nhìn nhau, ngạc nhiên và không biết nói gì.
Người phụ nữ chụp ảnh bằng điện thoại di động: “Có lẽ cô ấy không phải là cô Lục, chỉ là giống nhau mà thôi.”
“Có lẽ vậy.” Người đàn ông nhún vai và lái thuyền đi hướng khác.
Trở lại đảo, Hy Nguyệt không quan tâm đến chuyện vừa rồi.
Theo cô, những người đó chỉ là nhận sai người.
Team mời các bạn tham khảo thêm truyện mới nhé:
Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi! Chúc các bạn buổi tối vui vẻ và hạnh phúc!