Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 611





Chương 611

“Lục Lãnh Phong, tôi không phải như anh nghĩ đâu, tôi chỉ mới đi đến nơi đó một lần.” Cô không thể ngừng khóc nức nở, nước mắt ướt đẫm khuôn mặt.

Ánh mắt anh rơi vào vùng bụng dưới vẫn bằng phẳng của cô, hung hăng nhìn chằm chằm, trong lòng nóng như lửa đốt khiến anh choáng váng đầu óc, nội tạng rối tung, từng dây thần kinh trong người cũng kịch liệt bốc lên đau đớn.

“Ngày mai đi làm phẫu thuật.” Anh cắn nát hàm răng nhổ ra từng chữ một, anh không muốn cái thứ nghiệt chủng này ở lại trong cơ thể cô thêm một ngày nào nữa.

Cô vô cùng hoảng sợ, vội vàng lùi lại vài bước: “Không được, tôi đã làm xét nghiệm quan hệ cha con. Bác sĩ nói rằng chưa thể xác định đó có phải là quan hệ cha con hay không, ý chính là, nó vẫn có thể là con của anh. Ông ấy bảo tôi hãy đợi đến khi sáu tháng rồi lại làm kiểm tra một lần nữa, anh hãy cho đứa trẻ một cơ hội, đợi đến khi sáu tháng được không? ”

Lục Lãnh Phong nhíu đôi lông mày tuấn lãng của mình lại.

Chỉ khi tỷ lệ trùng khớp gen đạt từ 99% trở lên mới xác định được mối quan hệ cha con, còn 65% thì tuyệt đối không thể nào là con của anh!

Nếu có thể, hiện tại anh hận không thể mổ bụng cô ra, lấy ra cái thứ nghiệt chủng chết tiệt này, băm thành thịt rồi cho chó ăn, làm sao có thể để nó sống lâu hơn ba tháng?

“Nghiệt chủng trong bụng phải chết!” Anh không chút do dự, nghiến răng nghiến lợi, cực kỳ kiên quyết lạnh lùng vứt lại một câu rồi sau đó xoay người bước ra ngoài.

“Lục Lãnh Phong.” Cô chạy như điên qua, quỳ xuống trước mặt anh và ôm lấy chân anh: “Van xin anh, anh hãy cho nó một cơ hội nữa. Anh có biết hay không, nó sống được đến ngày hôm nay là đã không dễ dàng cỡ nào, Hy Mộng Lan và Lục Kiều Sam đã sớm biết tôi mang thai, các cô ta gạt tôi ăn tiền hoa hồng, thả Mifepristone vào trong bánh xếp của tôi…nó đều trải qua thập tử nhất sinh. Nể tình nó đã cố gắng để sống tiếp như vậy, anh hãy cho nó một cơ hội đi. Chỉ cần đợi thêm ba tháng nữa thôi. Nếu như xác định không phải của anh, tôi sẽ phá bỏ nó, được chứ?”

Cô khổ sở cầu xin, chỉ kém điều chưa cúi đầu quỳ lạy anh.

Nhưng anh không chút dao động, tầng băng lạnh lẽo trong mắt anh ngưng tụ dần đến lục phủ ngũ tạng: “Cô đừng có hy vọng xa vời thêm nữa.”

Cô nghẹn ngào khóc rống: “Nếu như là con của anh thì sao?”

“Coi như giết lầm!” Anh lạnh lùng đẩy tay cô ra, đi ra ngoài để lại một căn phòng bầu không khí lạnh thấu tim

Quyết định anh đã đưa ra thì không ai có thể thay đổi, từ trước đến nay đều không có.

Cô xụi lơ trên mặt đất, gào khóc, tuyệt vọng như sóng thần sắp kéo cô xuống đáy biển đen tối, bất lực như vậy, tuyệt vọng như vậy, liều mạng giãy dụa cũng không nắm được một cọng rơm cứu mạng.

Tại sao phải tàn nhẫn như vậy, tại sao không cho con của cô một cơ hội?

Cô phải làm sao, làm thế nào mới có thể cứu nó đây?

Lục Lãnh Phong cũng không có rời đi mà ngồi trước cửa sổ sát đất trong đại sảnh, anh cần một làn gió lạnh để khiến bản thân tỉnh táo lại một chút.

Finn đã đến: “Sếp, bệnh viện đã sắp xếp xong xuôi, bệnh viện hàng đầu Long Minh, tối mai sẽ để cô chủ bí mật qua làm phẫu thuật.”

Lục Lãnh Phong khẽ gật đầu, vẻ mặt âm u và ngưng trọng: “Không được để rò rỉ ra ngoài dù chỉ một chữ.”

“Tôi rõ.” Finn gật đầu, anh ta là người duy nhất biết rõ.

Lúc bọn họ nói chuyện thì Hy Nguyệt đang trốn ở cửa cầu thang nghe lén, cô rón ra rón rén trở về phòng rồi gọi zalo cho Hứa Nhã Thanh.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv