Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 592





Chương 592

“Say đắm rồi sao, tại sao cô lại nhìn chằm chằm tôi như vậy?”

“Vừa rồi anh có cười.” Cô lập tức hạ ánh mắt, cảm thấy con ngươi hơi đau. Ngay vừa rồi cô đã cố gắng mở mắt thật lâu, không dám chớp mắt, chỉ sợ khi nháy mắt thì nụ cười của anh cũng biến mất theo.

Anh nhẹ nhàng gõ vào đầu cô: “Không thể nào, cô đã nhìn lầm rồi.”

Cô cũng biết anh sẽ lên tiếng chối bỏ: “Cứ coi như là anh cười đi. Khoảnh khắc anh cười thực sự rất đẹp.”

“Cho nên cô mới rơi vào say đắm, nhìn chằm chằm tôi như vậy?” Anh nhướn mày ngạo mạn.

“Tôi là một nhà thiết kế, cần bắt được những khoảnh khắc xinh đẹp trong chớp mắt để chuyển hóa thành linh cảm.” Cô chớp chớp hàng lông mi dài để tránh ánh mắt của anh, đôi mắt mang ánh nhìn tinh nghịch.

“Bây giờ cô có linh cảm rồi sao?”

Cô gật đầu một cái: “Về chủ đề của nhẫn cưới, Mặc Tôn không xa Kỳ Biến, chính là vĩnh hằng. Những kẻ gài bẫy nhau cũng đang tự gài bẫy trái tim nhau. Chủ đề chính mà tôi thiết kế trong bộ sưu tập nhẫn này là vẻ đẹp của hoa tạo nên vĩnh cửu, biến khoảnh khắc đẹp đẽ nhất thành vĩnh cửu.” Nói xong, cô mỉm cười, cười thành tiếng.

Đôi môi mỏng của Lục Lãnh Phong cong lên một nụ cười mơ hồ giễu cợt: “Một chiếc nhẫn cưới được thiết kế bởi một người thất bại trong hôn nhân, tôi chắc chắn sẽ không mua.”

“Tôi thất bại, anh cũng thất bại giống vậy thôi. Một cuộc hôn nhân dựa trên kinh doanh để cùng đạt mục đích thì chúng ta đều là những người kinh doanh thất bại rồi.” Cô tức giận lườm anh một cái.

Nhân viên nói những lời đả kích như vậy tới ông chủ của mình có thích hợp không chứ?

Đôi mắt Lục Lãnh Phong càng sâu sắc hơn, cặp mắt đào hoa khẽ nhíu lại, trên trán tỏ ra ý tức giận: “Cho tới tận bây giờ, trong từ điển của tôi vẫn không có hai chữ Thất bại.”

Trừ người phụ nữ này vẫn luôn cho anh một cảm giác mình thất bại.

“Thất bại là mẹ của thành công mà. Đến bây giờ anh vẫn chưa thất bại thì anh đã sinh ra thành công kiểu gì vậy?” Cô bày ra vẻ mặt quỷ tinh nghịch, bướng bỉnh.

“Trời sinh tôi ra đã có bản lĩnh tự thành công được rồi.” Anh nhẹ nhàng gõ vào trán của cô.

Cái này gọi là ngụy biện!

Cô thở dài: “Ông trời vẫn luôn không công bằng như vậy. Tại sao khoảng cách giữa đứa trẻ được yêu thương và đứa trẻ bị bỏ rơi lại chênh lệch lớn đến vậy chứ?”

“Tôi ghét nhất loại người vẫn luôn tự đánh giá thấp bản thân mình, cả người đều là năng lượng tiêu cực.” Anh dựa lên thành giường, hai tay lần lượt chống gáy: “Nếu ngày mai cô không thể giải oan cho bản thân thì cô đừng hy vọng có thể đi ra khỏi đây.”

Cả người cô cảm thấy vô cùng kích động, rùng mình nói: “Anh có ý gì vậy, vậy là tôi vẫn sẽ bị bắt giữ sao?”

“Nếu như cô bị phát xét là cố ý thì bị giam ít nhất là hai tháng.” Anh chậm rãi ung dung đưa hai đầu ngón tay ra, sức uy hiếp rất lớn.

“Tôi không hề cố tình.” Cô bắt lấy cánh tay của anh: “Lục Kiên Nghi, anh tin tưởng tôi một lần có được không?”

“Ngày mai tranh biện, tôi mới có thể phán đoán.” Anh nhún vai một cái, trong mắt tỏ ý phán xét như lưỡi dao sắc bén xẹt qua mặt cô.

Cô biết, anh không tin cô, ở trong lòng của anh, Hy Mộng Lan còn thật lòng hơn cô, đáng tin cậy hơn cô rất nhiều.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv