Chương 590
Anh nhìn thẳng vào cô không chớp mắt, đôi mắt cô chứa đầy sự kinh ngạc và căm hận. Cô nhìn thẳng lại anh, sự kinh ngạc và căm hận không ngừng lớn lên… lớn lên… Giống như có thể bao trùm hết tầm nhìn của anh.
Anh giơ tay lên, chạm vào đôi mắt đang ướt nhòa của cô: “Nhắc đến Hy Mộng Lan, sao cô lại kích động đến mức nước mắt đầy mặt như vậy?”
“Không phải , cô ta… cô ta vô cùng xấu xa. Nếu anh muốn kết hôn với cô ta, nhất định tôi sẽ không chúc phúc cho hai người.” Cô lấy một tờ khăn giấy lau hết nước mắt trên mặt.
Cô không khóc vì chuyện này.
Ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô. Khuôn mặt tuấn tú đang ở rất gần cô. Hơi thở của anh vẫn phảng phất chạm tới cô, mang nhiệt độ nóng bỏng, dường như có thể làm cô bị thương.
“Tôi lại có cảm giác, so với cô, mặt nào của Hoa Mộng Lam cũng tốt hơn. Cô ta dịu dàng, dễ thương, biết cách làm nũng nên sẽ rất được cưng chiều. Những chuyện mà một người vợ phải làm, cô ta đều biết, cô ta cũng không kén chọn gì cả. Cô còn kém xa cô ta.”
Anh chậm rãi nói gằn ra từng chữ, mỗi chữ đều giống như một cây đao, hung hăng đâm vào người cô, da thịt cô như bị cứa đứt, máu chảy ra không ngừng.
“Anh… anh không phải là có đôi mắt tình trường rất tinh tường sao? Tại sao không thấy rõ được sự ngụy tạo của cô ta chứ? Mọi sự dịu dàng hiền lành của cô ta đều là giả dối hết.”
Cô ta vì muốn được thăng chức mà không chừa thủ đoạn nào cả. Thậm chí cô ta còn tự giết chết đứa con của mình, cô ta không có tình người gì cả.”
Anh cười lạnh, bày ra dáng vẻ dửng dưng không quan tâm: Cô chỉ cần khiến tôi thấy vui vẻ, để cho tôi nhìn cô thuận mắt là đủ rồi. Những thứ khác cô không cần quan tâm.”
Cô siết chặt bàn tay, móng tay cắm chặt vào da thịt.
Rốt cuộc cô cũng hiểu rõ, tại sao anh không ngừng bảo vệ cô, dung túng cô. Hóa ra tất cả đúng sai đối với anh mà nói vẫn không bằng sự khôn khéo làm người khác hài lòng của Hy Mộng Lan.
“Miệng của anh thật độc ác. Bây giờ tôi đã biết anh không thích tôi. Đối với tôi mà nói, đây là một chuyện may mắn. Nếu không thì tôi với Hy Mộng Lan sẽ cùng là một loại phụ nữ rồi.” Cô tức giận đáp lại.
“Tại sao cô lại căm hận Hy Mộng Lan đến như vậy?” Ánh mắt anh kích động, lời nói trở nên hung hăng hơn.
Cô bị chọc tức, tràn đầy sự tức giận giống như ngọn núi lửa đầy dung nham sôi sục điên cuồng. Giống như muốn bùng nổ, đầu óc cô sắp mất đi khống chế, đầu lưỡi cũng không thể kiểm soát được nữa: “Tôi thấy các người cũng chỉ là những tên khốn nạn, đều như nhau cả thôi. Những tên khốn mặt đối mặt.”
Lúc này, chân mày Lục Lãnh Phong nhíu chặt lại thành một đường xoắn: “Cô nói gì cơ?”
Lửa giận trong cơ thể anh đạt tới cực điểm, lan tràn ra cả căn phòng, khiến cô cảm giác được rằng mình đang bị kẹt bên trong biển lửa không có cách nào thoát ra được.
Nhưng cô cũng quá tức giận rồi, căn bản không thể tự khống chế được bản thân mình nữa, lập tức đáp lại anh: “Mấy người chính là những tên khốn, là những tên khốn, tên khốn.”
Trên trán anh hiện lên những gân xanh kịch liệt co rút, anh bế cô lên, ném lên giường, sau đó đè người anh lên.
Cô liều mạng giãy giụa, đưa nắm đấm rồi đá chân vào người anh, giống như đã phát điên lên vậy. Vào ngay lúc này cô không còn suy nghĩ, không còn lý trí, chỉ có sự tức giận như điên dại.
“Buông tôi ra, anh thích Hy Mộng Lan như vậy thì đi mà tìm cô ta. Tôi không phải là vật thế thân của cô ta. Tôi thà làm một con bù nhìn chứ quyết không muốn làm vật thay thế cho cô ta.”
Đây là group của team Truyen2.one ạ!
Group Thích Truyện FaceBook Nội dung có vấn đề gì mong cả nhà thông báo trong đúng group thích truyện cho Sansu sửa nhanh nhé! Cám ơn cả nhà! Chúc cả nhà ngày mới vui vẻ và hạnh phúc ạ!