Chương 574
“Tôi có nói là không để cô nghỉ ngơi hay sao?” Anh chậm rãi nói một câu, khiến cô gần như nôn ra máu, mới vừa rồi bắt cô tận tình phục vụ, sai bảo cô làm bao nhiêu chuyện.
Cô nhanh trí nằm xuống cái ghế bên cạnh, lấy một trái dừa non to, hít một hơi thật mạnh để hạ họa.
“Chủ nhân, tại sao anh không mang theo sủng phi của mình cùng ra ngoài chơi?”
“Cô muốn dẫn cô ta đi cùng sao?” Lục Lãnh Phong nhăn hàng lông mày.
“Tôi không muốn.” Cô không chút do dự lắc đầu.
Hy Mộng Lan chính là một bộ phim truyền hình dài tập, có quá nhiều tình tiết phim truyền hình. Nếu cô ta đến đây, nhất định sẽ không thể thoải mái như vậy, toàn bộ du thuyền sẽ trở thành sân khấu của cô ta.
Lục Lãnh Phong vươn bàn tay búng lên trán cô một cái: “Không muốn thì đừng có nói linh tinh.”
“Tôi chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi mà.” Cô nhăn mũi: “Cuối tuần, anh muốn đưa cô ta đi giám định quan hệ cha con thật sao?”
Lục Lãnh Phong lắc lư ly rượu trong tay: “Cô gái ngốc này, cô có chỗ nào đặc biệt khó chịu sao?”
“Chỗ nào thế?” Cô bĩu môi một cái.
Trên người cô có quá nhiều điểm mà anh ghét và có lẽ là không có điểm nào mà anh thích.
Một điệu cười lạnh lùng giễu cợt hiện trên đôi môi của Lục Lãnh Phong, anh chậm rãi nói từng chữ: “Nhiều chuyện vô nghĩa.”
Cô nghẹn lời, cúi xuống cắn một miếng dừa.
Câu hỏi vừa rồi coi như là vớ vẩn nhưng cô chỉ muốn đưa chủ đề để nói chuyện thôi mà.
“Thực ra, tôi chỉ là muốn chắc chắn rằng đứa trẻ trong bụng của Hy Mộng Lan có phải là con của anh hay không?”
Lục Lãnh Phong nhấp một ngụm rượu, nheo đôi mắt quyến rũ, liếc nhìn cô: “Cô có hy vọng như vậy hay không?”
Với câu hỏi đáp lại, anh lại đưa vấn đề quay về phía cô.
“Đương nhiên là tôi hy vọng không phải rồi. Mặc dù tôi chỉ là một con rối nhưng về mặt pháp lý, tôi vẫn là vợ cả. Vợ cả thì nào muốn chồng mình có con ngoài với phụ nữ khác chứ?” Cô chậm rãi nói.
Lục Lãnh Phong giật giật khóe miệng, nở một nụ cười, không biết là đang muốn giễu cợt hay có ý gì khác. Cô không muốn dò hỏi, dù sao thì cô cũng chỉ nói sự thật.
“Nằm trên boong tàu, những cơn gió biển thổi qua thật là thoải mái, tôi muốn đi ngủ trưa rồi.” Cô lặng lẽ đổi chủ đề nói chuyện.
“Thần lợn lại nhập vào người rồi.” Anh châm chọc nở nụ cười chế nhạo.
Cô bướng bỉnh làm một khuôn mặt xấu xí: “Tôi chính là chị gái của Trư Bát Giới, HeoHy Nguyệt.”
“Tên này rất hay, rất phù hợp với hình tượng của cô.” Lục Lãnh Phong đưa bàn tay to lớn xoa đầu cô, làm rối tóc của cô. Cô lè lưỡi, dời ghé sang một bên, đến chỗ mà cánh tay rắn chắc của anh không thể vươn tới, để cô có thể yên tâm ngủ một giấc.
Vừa nhắm mắt thì cô đã nghe thấy giọng nói trầm ấm theo gió biển của Lục Lãnh Phong: “Ngủ đi, buổi tối cô đừng ngủ.”
Cô đột nhiên rùng mình, đôi mắt trợn trừng nhìn chằm chằm còn to hơn của chuông đồng: “Tôi không ngủ nữa, uống nước dừa, uống nước dừa ngon thật đấy.”