Chương 2088
Cô rất rõ ràng, tình cảm của một người cũng không phải là bền chắc không đổi, thời gian sẽ là liều thuốc tốt nhất để chữa trị những thương tổn, cũng là sứ giả hủy diệt.
Lục Lãnh Phong giống như có chút tức giận, cắn mạnh môi dưới của cô một cái, người phụ nữ vô tâm này, vĩnh viễn không hiểu được lòng anh.
“Dung lượng của não bộ em nhất định chỉ có một GB, sao có thể hiểu được anh chứ?”
Cô lè lưỡi đáp.
“Đúng thế, em chỉ có một GB, anh có một trăm T, cho nên đối với em mà nói, anh chính là một câu đó thiên cổ, làm sao cũng không hiểu được.”
Khóe môi anh nhếch lên một độ cong tà tứ.
“Xem ra chúng ta phải thâm nhập tìm hiểu sâu mới có thể làm cho bộ não bé bằng hạt gạo của em thông suốt.”
Cô hờn dỗi liếc thoáng qua anh, cố gắng ưỡn bụng lên.
“Dáng vẻ của em như thế này, anh cũng có thể tinh trùng lên não à?”
Anh nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực, hai tay ôm phần bụng nhô cao của cô.
“Sao anh lại cảm thấy dáng vẻ này của em càng thêm mê người hơn nhỉ.”
“Thật đúng là cầm thú, ngay cả phụ nữ có thai cũng không buông tha.” Cô đánh xuống vai anh.
Anh bế bổng cô lên.
“Bà xã, đã nói một tuần một lần.”
Cô có chút không thể làm gì khác.
“Nhẹ một chút, cẩn thận đứa nhỏ.”
“Anh biết mà.” Anh cẩn thận đặt cô xuống, cúi đầu hôn lên môi cô..
Sáng hôm sau, Hy Nguyệt hẹn Kiều An ăn sáng.
Kiều An ăn một miếng bánh ngọt, chẹp miệng một cái.
“Thật đúng là không nghĩ đến Đỗ Di Nhiên lại tự bỏ thuốc hại mình, đây đúng là liều mạng.”
Hy Nguyệt uống một ngụm sữa, giọng điệu hờ hững.
“Sao cô ta có thể tự bỏ thuốc mình được, chẳng qua là bị người ta giật dây, muốn hãm hại tôi mà thôi.”
Kiều An cau mày.
“Ý của cô là người bỏ thuốc cô ta vẫn là Tư Mã Ngọc Như?”
Hy Nguyệt nhếch môi nở nụ cười ý tứ sâu xa.
“Trên thế giới này, giấy vĩnh viễn không thể nào gói được lửa, nếu như muốn người ta không biết, trừ khi mình đừng làm.”
Kiều An cúi đầu nhấp một ngụm trà, giấu tất cả biểu cảm phía sau chén trà.
“Một lúc nữa cô sẽ về à?” Cô ta cố gắng đổi đề tài, nhưng Hy Nguyệt cũng không dự định kết thúc chuyện này.
“Thật ra tôi biết là ai bỏ phấn hoa hồng.”
Giọng nói của cô rất nhẹ, nhưng lại khiến cho Kiều An chấn động.
Cô ta nuốt một ngụm nước bọt, cố gắng duy trì bình tĩnh.