Chương 1932
Lục Vinh Hàn ở trong làng du lịch sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng.
Lục Lãnh Phong vừa đi xuống, ông ấy vội vã tiến lên đón đầu.
“Cho dù cô ấy có làm cái gì, cô ấy cũng đã chịu trừng phạt rồi.”
“Như vậy mà đã xem như trừng phạt, ở trong lòng bố, mạng của những người như chúng tôi, không quan trọng như vậy sao?” Giọng nói của Lục Lãnh Phong tràn ngập ức chế và phẫn nộ.
“Bố không có ý đó.” Lục Vinh Hàn giải thích: “Bất luận như thế nào cũng phải chờ cô ấy điều dưỡng sức khoẻ cho tốt rồi hãy nói.”
“Bây giờ cùng lắm cũng chỉ là điều tra theo lệ mà thôi, cũng không phải bắt cô ta ngồi chồm hổm ở trong tù, bố đang lo lắng cái gì?”
“Lúc nào cô ấy mới có thể trở về?” Lục Vinh Hàn hỏi.
“Chỉ cần cô ta phối hợp, giao ra người bàn bạc với cô ta, rất nhanh sẽ có thể trở về.” Lục Lãnh Phong hời hợt nói.
“Cho dù là cảnh sát bắt người cũng không được vượt quá bốn mươi tám giờ. Sau bốn mươi tám giờ, mặc kệ tình huống thế nào, bố mong các con có thể trả cô ấy lại.”
Vào lúc này, Y Hạo Phong đang ở trong phòng, soạn thảo bản kiểm điểm cho Lục Vinh Hàn.
Rất nhanh bà đã viết xong, bà gọi Hy Nguyệt và tất cả mọi người đến, bọn họi cùng đi tới phòng Lục Vinh Hàn.
“Vốn dĩ tôi muốn ông đứng trên quảng trường của làng du lịch, đọc lớn bức thư xin lỗi này ở trước mặt tất cả mọi người. Nhưng mà Hy Nguyệt khuyên tôi giữ lại cho ông mấy phần mặt mũi, không thể khiến ông quá lúng túng được. Tôi suy nghĩ một hồi, tuy rằng mặt mũi của ông không quan trọng, nhưng mặt mũi của nhà họ Lục và Lãnh Phong cần phải được bảo vệ. Vậy cho nên, tôi quyết định, ông chỉ cần đọc bức thư này ở trước mặt mấy người chúng tôi. Tôi đã ghi chép lại cẩn thận, lấy về cho bà cụ xem.”
Sắc mặt Lục Vinh Hàn tái xanh, ngón tay ông ấy run rẩy, một lát sau mới nhận lấy lá thư.
“Tôi, Lục Vinh Hàn, một người chồng không có trách nhiệm, một người bố không xứng đáng làm bố. Tôi chưa từng nghĩ rằng sẽ hết sức thực hiện nghĩa vụ làm chồng đối với vợ, cũng chưa từng nghĩ tới sẽ cố gắng làm tròn trách nhiệm của một người bố đối với con cái. Trong lòng tôi chỉ nghĩ đến tình nhân của mình là kẻ thứ ba mang họ Tư Mã. Thời điểm vợ tôi mang thai, tôi chưa từng chăm sóc cô ấy một ngày, thậm chí cũng không hỏi thăm được một câu.”
“Lúc vợ tôi sinh con, tôi đang đi khắp thế giới tìm kiếm tình nhân của tôi, đến nỗi con gái của tôi bị người ta tráo đổi, đến nay sống chết chưa biết. Sau khi con trai của tôi là Lãnh Phong được sinh ra, tôi chưa từng cho nó uống một ngụm sữa, cũng chưa từng thay cho nó một cái tã em bé. Lúc nó bị bệnh, tôi chưa từng ở bên cạnh chăm sóc cho nó. Tôi chưa từng dạy nó học chữ, chưa từng dạy nó học đi, chưa từng dạy nó đánh cờ, chưa từng kể chuyện cho nó nghe. Tôi cũng chưa bao giờ nhớ kỹ sinh nhật của nó, chưa bao giờ tặng cho nó một món quà sinh nhật nào. Cuối cùng có một ngày, tôi mới nhớ tôi còn có một đứa con trai. Tôi quyết định đến nhà trẻ đón nó tan học, nhưng mà tôi lại không biết nó đã tốt nghiệp tiểu học từ lâu rồi…”
Đọc đến đây, ngón tay ông ấy bắt đầu run rẩy, cổ họng như bị món đồ gì đó chặn ngang, không phát ra được âm thanh nào nữa.
Y Hạo Phong rất thông minh, bà ấy không viết cho chính mình. Bà ấy biết, Lục Vinh Hàn hẳn là không biết hổ thẹn đối với bà ấy.
Nhưng với con trai thì khác, đây chính là trách nhiệm ông ấy không thể trốn tránh.
Mỗi một chữ bà viết, Lục Vinh Hàn đều không thể cãi lại được.
Ông ấy còn cho rằng bản thân vẫn được tính là người bố làm tròn bổn phận. Nhưng bây giờ mới phát hiện, ông ấy còn thua xa chữ bố nhiều lắm.