Chương 1909
Hy Nguyệt vỗ vai anh, nhìn Lục Vinh Hàn nói: “Sau khi ăn cơm trưa con cũng không gặp cô ta.”
Thấy mặt Lục Lãnh Phong dần mất kiên nhẫn, Lục Vinh Hàn chỉ có thể rời đi.
Sau khi đóng cửa lại, Hy Nguyệt kinh ngạc nói: “Tư Mã Ngọc Như sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Nếu thật sự có người muốn hạ độc cô ta, trước khi không tìm được người, cô ta có thể sẽ gặp nguy hiểm.”
“Không quen không biết, có liên quan gì đến chúng ta sao?” Lục Lãnh Phong ôm ngang cô lên, đặt lên giường lớn rồi tắt đèn ngủ.
Hy Nguyệt không ngủ được: “Cho dù cô ta độc ác thì cũng là mẹ của Sênh Hạ và Ngọc Thanh, chúng ta cũng không thể thấy chết mà không cứu được?”
“Tối hôm qua em lại bị ánh sáng của Đức Phật chiếu sáng khắp nơi nên sinh lòng thánh mẫu rồi à.” Lục Lãnh Phong duỗi cánh tay ra ôm lấy eo thon của cô.
Cô nhanh chóng gạt tay anh ra: “Cẩn thận đè vào con đấy?”
Lục Lãnh Phong lúc này mới nhớ ra trong bụng của cô còn có một đứa bé nữa.
“Nó cũng thật tốt tính, không náo loạn giúp em ăn được ngủ được.”
“Vốn dĩ bị anh chê, nó đương nhiên phải ngoan ngoãn một chút, nếu không khi sinh ra lại bị gọi Lục Dư Thừa thật thì sao.” Hy Nguyệt lườm anh.
Lục Lãnh Phong không nhịn được cười: “Nếu nó ngoan như vậy thì anh miễn cưỡng chấp nhận nó, anh sẽ đặt cho nó một cái tên dễ nghe hơn.”
“Người làm bố như anh đến em cũng ghét bỏ.” Hy Nguyệt nhéo mũi anh.
“Không còn cách nào khác, vợ anh vĩnh viễn đứng vị trí thứ nhất.” Lục Lãnh Phong quay đầu ngậm lấy miệng nhỏ nhắn của cô…
Vào lúc nửa đêm, hai người đang ngủ say lại bị đánh thức.
Tư Mã Ngọc Như vẫn chưa về, Lục Vinh Hàn kêu gọi tất cả bảo vệ trong khu du lịch bắt đầu đi khắp nơi tìm kiếm cô ta.
Bọn nhỏ cũng tự nhiên bị đánh thức, Lục Vinh Hàn biết bọn nhỏ cũng chưa gặp Tư Mã Ngọc Như.
Khu du lịch xây ở trong hang núi, bốn phía đều hoang vu, nếu Tư Mã Ngọc Như đi ra ngoài rất có thể sẽ gặp thú dữ.
Lục Lãnh Phong để Hy Nguyệt ngủ tiếp, còn mình thì đi xuống phòng khách.
Lục Sênh Hạ và Tư Mã Ngọc Thanh cũng bị đánh thức theo.
“Chị họ, có tin sốt dẻo nè. Cô mất tích rồi, chắc bị người ngoài hành tinh bắt đi mất rồi.”
Tư Mã Ngọc Thanh hoàn toàn chẳng hề lo lắng gì đến Tư Mã Ngọc Như cả. Trong mắt cậu bé, Tư Mã Ngọc Như từ lâu đã chẳng còn là cô của cậu bé nữa, mà chẳng qua chỉ là bị một người ngoài hành tinh nào đó giả dạng mà thôi.
Lục Sênh Hạ xoa xoa cằm ra chiều đăm chiêu:
“Có khi nào là tuyết rơi nhiều quá, đường bị trơn, bà ta không cẩn thận trượt té, đập đầu hôn mê đó chứ?”
“Em biết ngay là có ngày người đó cũng biến mất mà. Cô ta có còn là người trái đất như tụi mình đâu, mà bị người ngoài hành tinh nhập vào người từ lâu rồi. Chắc là họ lái UFO đến từ ngoài vũ trụ tới đón cô ta đi mất rồi đó.”
Tư Mã Ngọc Thanh rặt một vẻ nghiêm túc kể lại.
Lục Sênh Hạ cốc đầu cậu bé một cái:
“Tụi mình không có sống trong thế giới khoa học viễn tưởng đâu nhé, cậu đừng có mà đoán mò loạn xị cả lên. Chị hỏi em này, buổi trưa sau khi ăn cơm xong ấy, bà ta có đến tìm em không?”