Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 1715





Chương 1715

Bà ấy tựa như một đóa hoa hồng được tắm sương, tắm mưa, một lần nữa lấy lại sự sống và sức sống, nở rộ đầy kiêu hãnh, dâng trào như vậy, nhiệt tình như vậy, quyến rũ như vậy.

Hy Nguyệt uống một ngụm cocktail không độ, cười xảo trá: “Mẹ không hổ là đóa hồng đỏ Manhattan, làm cả sàn nhảy phải kinh ngạc vì vẻ đẹp của bà ấy. Em phát hiện bố vẫn luôn nhìn mẹ.”

Vẻ mặt vốn rất dịu dàng của Lục Lãnh Phong chợt trở nên lạnh băng khi nghe thấy chữ bố kia, anh nói: “Đừng nhắc tới người kia nữa.”

Hy Nguyệt đặt tay lên vai anh: “Ma vương Tu La, em biết trong lòng anh đang giận, nhưng lẽ nào anh không muốn nhìn thấy bố mình hối hận, một lần nữa quay về xin mẹ con anh tha thứ hay sao?”

“Anh sẽ không cho ông ấy cơ hội quay trở lại, gia đình này hòa thuận nhất khi không có ông ấy.” Giọng điệu của Lục Lãnh Phong vô cùng lạnh lùng, không có chút ấm áp nào, thậm chí ngay cả hơi thở nóng rực của anh ấy cũng như bị đóng băng lại.

Hy Nguyệt thở dài một tiếng trong lòng, dường như giữa hai bố con đã hình thành một nút thắt rồi, nếu bố chồng vẫn chưa tỉnh lại, e rằng cảnh đêm sẽ vô cùng ảm đạm.

Cô đứng dậy đi vào phòng thay đồ, không ngờ rằng lại đụng phải Tư Mã Ngọc Như ở đó.

Tư Mã Ngọc Như tràn đầy hận thù với cô, hận đến mức ánh mắt tựa như một mũi tên muốn đâm xuyên qua tim cô.

“Hy Nguyệt, hiện tại cô đang thống trị nhà họ Lục, có phải cô rất đắc ý đúng không?”

Hy Nguyệt cười giễu cợt: “Mẹ có hay không có ở đây, tôi vẫn là bà chủ nhà họ Lục, có gì khác biệt sao?”

Thớ gân trên mặt Tư Mã Ngọc Như như co rút lại: “Tôi thật sự đã đánh giá thấp cô, cô quả là biết lôi kéo, ngay cả Trương Thị Cẩm Lan cũng có thể mua chuộc.”

“Tôi không mua chuộc cô ấy, nhưng cô ấy đã hoàn toàn thức tỉnh và sẵn sàng trở thành một người tốt, còn mẹ vẫn chấp mê bất ngộ và muốn tìm chỗ chết đến cùng.” Hy Nguyệt nói rõ ràng và rành mạch từng chữ từng chữ một.

Tư Mã Ngọc Như hổn hển, ngay cả sợi tóc cũng bốc khói xanh: “Cô sẽ không thể tự hào quá lâu được đâu. Cô và tôi đều có xuất thân thấp kém, không có hậu thuẫn.Trong nhà họ Lục, nếu không có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa vững chắc, không thể đem lại lợi ích cho gia tộc, sớm muộn gì cũng bị vứt bỏ.”

Hy Nguyệt cười nhàn nhạt: “Tôi khác mẹ. Tôi không mơ mộng hão huyền và khao khát những thứ không thuộc về mình. Con người vẫn nên tin vào số mệnh, cái gì đã có trong mệnh thì cuối cùng sẽ có, cái gì không có trong mệnh thì không thể cưỡng cầu, ép buộc sẽ chỉ làm hại chính mình.”

Tư Mã Ý nghiến răng nghiến lợi: “Tôi chỉ muốn lấy lại những gì thuộc về mình. Nếu không có người thứ ba là Y Hạo Phong can thiệp thì tôi đã sớm cưới Vinh Hàn từ lâu rồi. Tất cả mọi thứ của cô và Lục Lãnh Phong đều thuộc về tôi và con trai tôi.”

“Ồ?” Hy Nguyệt nhướng mày, cười chế nhạo: “Mẹ cho rằng tôi không biết sao?”

“Nếu lúc đó bố lấy mẹ, căn bản sẽ không thể trở thành người đứng đầu nhà họ Lục, ông nội sẽ phế trưởng lập ấu, mẹ cũng đừng mơ có thể trở thành bà chủ nhà họ Lục, con trai của mẹ cũng đừng mong kế thừa cơ nghiệp của gia tộc.”

Tư Mã Ngọc Như dường như bị giáng một đòn vô hình, khóe miệng nhếch lên đến tận mang tai. Người cô ta hận nhất chính là ông cụ Lục, chết rồi vẫn đem lại ấm ức cho cô ta. Bởi vì cô ta là con gái của một đầu bếp nên bị coi thường và xem nhẹ đủ thứ.

“Cuộc sống của tôi bây giờ cũng tốt, ít nhất là Vinh Hàn yêu tôi chân thành, Lục Lãnh Phong thì khác, cậu ta giống Vinh Hàn ngày trước, đối với người cũ nhớ mãi không quên. Đừng để mình trở thành Y Hạo Phong thứ hai.”

Cô ta còn cố tình muốn kích động Hy Nguyệt, Kiều An sinh hai đứa con trai cho Lục Lãnh Phong, không chú ý cũng không thể được.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv