Chương 1695
“Bố không tin anh chị phải không?”
“Ông ấy muốn ly hôn với mẹ, cưới mẹ em, dẫn cô ta rời khỏi nhà họ Lục.” Hy Nguyệt nói.
“Bố có bị điên không vậy? Em sẽ đi ông ấy hỏi cho rõ ràng.” Lục Sênh Hạ chạy ra ngoài và lao vào phòng làm việc của Lục Vinh Hàn.
“Bố, bố sắp rời khỏi nhà họ Lục, không cần bọn con nữa sao?”
Lục Vinh Hàn xoa đầu cô bé: “Sênh Hạ, bố và mẹ sẽ dẫn con cùng rời khỏi chỗ này, sẽ không để con ở đây một mình.”
Lục Sênh Hạ hất tay ông ấy ra: “Con không muốn đi cùng bố, con muốn ở lại đây, ở cùng anh cả và chị dâu.”
Cơ mặt Lục Vinh Hàn co giật: “Sênh Hạ, con vẫn còn nhỏ, vẫn chưa trưởng thành. Con cần phải ở bên bố mẹ.”
“Người phụ nữ đó còn độc hơn cả rắn độc. Bà ta thậm chí còn không quan tâm đến tính mạng của con chỉ vì muốn giết anh cả và chị dâu. Bà ta có tư cách gì để làm mẹ con?” Lục Sênh Hạ tức giận vô cùng.
“Những chuyện này không liên quan gì đến mẹ của con. Mẹ con bị vu oan.” Lục Vinh Hàn ôm lấy bờ vai gầy của cô bé: “Sênh Hạ, cô ấy là người mẹ sinh ra con và nuôi dưỡng con. Mẹ rất yêu con, sẽ không bao giờ làm chuyện tổn thương đến con. Bất kể người khác nói gì với con, con vẫn phải tin tưởng mẹ con chứ, biết chưa?”
Một cỗ hơi nóng bỏng ập vào trong mắt cô bé: “Bố, con thương bố, con vô cùng vô vùng thương bố. Bố yêu bà ta nhiều như vậy, nhưng bà ta không yêu bố, thứ bà ta yêu chính là nhà họ Lục sau lưng bố. Chính tai con đã nghe thấy bà ta hợp mưu với cậu, muốn giúp Tư Mã Ngọc Thanh tranh giành sự nghiệp của gia đình. Con cũng đã nhìn thấu bộ mặt thật của bà ta rồi, tại sao bố không thể tỉnh táo hơn một chút chứ?”
Khắp người Lục Vinh Hàn thoáng qua cơn co giật dữ dội: “Con biết Ngọc Thanh là em trai của con sao?”
“Đúng, con biết, con biết tất cả những bí mật nhỏ của bà ta rồi. Bà ta là một người phụ nữ đầy tham vọng. Bà ta không đáng để bố từ bỏ nhà họ Lục, không đáng để bố từ bỏ tất cả mọi thứ.”
Theo quan điểm của Lục Vinh Hàn, con gái đã hiểu lầm Tư Mã Ngọc Như rồi.
Cô ta không muốn tranh gia sản mà chỉ muốn ông ấy chia một phần cổ phần công ty cho con trai cô ta làm vật phòng, kẻo sau này cậu ta không thể yên thân trong nhà họ Lục.
“Sênh Hạ, con hiểu lầm rồi. Mẹ con chỉ muốn bảo vệ em trai, không phải tranh giành tài sản của gia tộc. Người thừa kế nhà họ Lục là Lãnh Phong, không ai có thể lay chuyển chuyện này. Mẹ con chỉ muốn bố để lại chút tài sản của gia đình cho Ngọc Thanh thôi. Nó cũng là con trai của bố, nhiều năm như vậy, bố không làm tròn bổn phận của một người làm cha, giao cho nó một ít tài sản là đúng.” Lục Vinh Hàn trầm giọng nói.
“Nếu chỉ muốn một chút tài sản của gia đình, tại sao lại thuê một kẻ giết người? Tại sao lại ngăn cản con kết hôn với anh Chấn Diệp? Tại sao cứ phải gây sóng gió trong nhà? Làm cho một mái ấm gia đình hoàn hảo bị xé nát.”
Lục Sênh Hạ cảm thấy buồn bực, bố bị ấm đầu rồi à? Mấy thứ sáng suốt nhìn xa trông rộng đâu hết rồi?
Lục Vinh Hàn cảm thấy cô bé là vì chuyện Ngọc Thanh mà sinh ra tâm trạng bất mãn với Tư Mã Ngọc Như, cảm thấy Tư Mã Ngọc Như không còn yêu mình nữa.
“Sênh Hạ, mẹ con vô tội. Mẹ con không làm gì cả. Tuy rằng mẹ con bí mật sinh ra Ngọc Thanh, nhưng không có nghĩa là mẹ con không yêu con.”
Lục Sênh Hạ khịt mũi: “Chính miệng bà ta đã nói với cậu con gái đều là món hàng hóa vô dụng, lỗ vốn, bà ta còn có thói xấu trọng nam khinh nữ từ trong tận xương tủy kìa.”