Bà Lục cười châm biếm rồi nói: “Nếu như có một ngày nào đó đột nhiên hai người dắt ra một đứa con thì khi đó mới thật sự rối loạn.”
Bà ta đang nói thì bà cụ Lục bước vào, vẻ mặt nghiêm nghị mà nặng trĩu, bà cụ đã nghe thấy hết tất cả những lời họ đã nói lúc nãy.
“Vinh Hàn, mẹ hỏi con, đứa con đó có tồn tại hay không?” Bà cụ nhìn con trai chằm chằm và hỏi.
Lục Vinh Hàn bất giác đưa mắt nhìn đi chỗ khác, không dám nhìn thẳng vào mắt bà cụ, ông ấy nói: “Không có, không có đứa trẻ này, đều là họ suy nghĩ lung tung.”
“Tốt lắm, hãy nhớ lấy lời con nói hôm nay, bây giờ không có thì sau này cũng đừng có. Trong gia phả thì con chỉ có ba đứa con, tuyệt đối sẽ không có thêm một đứa con nào khác nữa. Dù cho là có thì con hãy cứ nuôi ở bên ngoài, không có liên quan gì đến nhà họ Lục cả.” Bà cụ Lục nói rõ từng câu từng chữ một, vẻ mặt nghiêm nghị, kiên định và trịnh trọng.
Giọng của bà cụ luôn rất bình tĩnh, giống như cơn sóng ngầm trước khi có sóng lớn ập đến, chảy một cách chậm rãi và nặng nề.
Lục Vinh Hàn hít một hơi nặng trĩu, cảm giác như bị một tia sét đánh thẳng lên đầu giữa lúc trời trong xanh.
Ý của bà cụ Lục rất rõ ràng, đó chính là không cho đứa trẻ đó nhận tổ quy tông.
Như thế là đồng nghĩa với việc chặn đứng mọi vọng tưởng của Tư Mã Ngọc Như.
Nhưng sao ông ta có thể nhìn con trai của mình không vào được gia phả chứ?
Mấy ngày nay Tư Mã Ngọc Như đã chọc giận bà cụ Lục, bà cụ Lục đang giận đến tận óc, đợi sau khi bà cụ nguôi giận thì nhất định vẫn còn có thể xoay chuyển được.
“Mẹ, chúng ta đừng nhắc đến những chuyện đuổi hình bắt bóng thế này nữa, con dìu mẹ đến phòng ăn ăn cơm nhé.”
Ông ấy tưởng bà cụ Lục chỉ nói vậy thôi nhưng không ngờ bà cụ lại bảo Hy Nguyệt ghi vào sổ, sau này sẽ phải viết vào trong di chúc của bà cụ.
Bà cụ đã làm thật rồi.
Nhà họ Lục đường đường là gia tộc đứng đầu phương Đông, sao có thể cho phép một cô vợ nhỏ tác oai tác quái?
“Hạo Phong, cô không cần phải tiếp tục điều tra chuyện này nữa, Vinh Hàn là chồng của cô, cô phải giữ thể diện cho nó.”
Bà cụ Lục nói rất chân thành, bà Lục im lặng.
Sau khi Tư Mã Ngọc Như biết chuyện thì tức đến mức suýt chút ngất đi.
Không ngờ bí mật của cô ta lại bị phát hiện nhanh đến như thế.
Nhưng nhất định bọn họ sẽ không thể nào ngờ đứa trẻ đó lại là Ngọc Thanh.
Cô ta không tin mình không thể thành công.
Năm đó chẳng qua Võ Tất Thiên cũng chỉ là một tài nhân nhưng dựa vào sự nỗ lực của mình mà bà đã lấy được giang sơn Đại Đường và lên làm vua.
Tại sao cô ta thì không thể chứ?
Chỉ cần có con trai thì sẽ có hi vọng.
Mạng của Hy Nguyệt và Lục Lãnh Phong quá lớn, lần trước ở trên đỉnh núi, rõ ràng cô ta đã vạch kế hoạch rất cẩn thận nhưng lại để họ thoát được nạn.
Cũng không biết Tư Mã Minh Thịnh đã tìm sát thủ ở đâu nữa.
Thành công thì không thấy mà thất bại thì có thừa.