Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 1639





“Hoa Phi đã tiến hành điều trị vết thương cho anh ấy rồi, đội y tế mang theo huyết thanh chắc cũng sẽ đến sớm thôi.”

Cô đang nói thì nghe chợt thấy tiếng động của trực thăng.

Sau khi đội y tế tiêm huyết thanh cho Tần Như Thông, anh ta được đưa lên trực thăng.

Chị em Hy Nguyệt cũng lên theo.

Lục Lãnh Phong đưa những người khác xuống núi.

Trong bệnh viện, Hy Nguyệt ôm cánh tay ngồi thất thần trên ghế, trong đầu hiện lên vết bớt đỏ hình trái tim kia.

Hoa Phi ôm lấy vai cô: “Chị đừng lo lắng, tiêm huyết thanh kịp thời, anh ấy sẽ không sao đâu.”

Đầu óc cô như vướng vào một mớ hỗn độn, không ngừng bị cắt xẻ, tâm trí có chút lộn xộn.

“Hoa Phi…” Cô định nói điều gì đó, nhưng lời nói vừa đến đầu môi thì cô lại không nói nữa, nuốt lại vào trong.

Đèn trong phòng cấp cứu đã tắt, bác sĩ bước ra ngoài.

Tần Như Thông đã qua cơn nguy kịch, nhưng hiện tại vẫn còn hôn mê.

Hy Nguyệt đi theo y tá vào trong khu chữa trị, lẳng lặng ngồi ở bên giường nhìn người đàn ông bất tỉnh kia, trong lòng biến thành một mớ hỗn độn.

Đầu óc cô ngập tràn những suy nghĩ phức tạp, cô bối rối, choáng váng, không biết phải làm sao.

Hoa Phi vỗ vỗ vai cô: “Chị, sao chị không về trước đi, em ở đây chăm sóc anh ấy cho, em là bác sĩ, biết cách chăm sóc vết thương hơn mà.”

Hy Nguyệt lắc đầu: “Anh ấy bị thương vì muốn cứu chị. Chị nên ở lại chăm sóc anh ấy mới phải.”

Hoa Phi liếc nhìn cô, ánh mắt chứa nhiều suy nghĩ sâu xa: “Chị, chị có thể nói thật cho em biết không? Em còn yêu anh Thời Thạch hay không được không?”

Hy Nguyệt cảm thấy toàn thân như bị đâm vậy, cả người căng cứng: “Hoa Phi, em hỏi câu đó để làm gì?”

Hoa Phi buông tay ra và nói: “Em chỉ tùy tiện hỏi thôi, em biết chỉ cần anh Thời Thạch vẫn còn sống thì anh ấy sẽ mãi yêu chị, tình cảm mà anh ấy dành cho chị sẽ mãi mãi không bao giờ thay đổi.”

Trái tim của Hy Nguyệt đập mạnh lên, cô bất giác đưa mắt nhìn lên giường bệnh.

Người này thật sự là Tần Nhân Thiên sao?

Tại sao lưng của anh ta lại có vết bớp giống hệt như của Thời Thạch?

“Hoa Phi, em nói xem trên thế giới này có ai có ngoại hình giống hệt nhau, đến vết bớp cũng giống hệt nhau luôn không?”

Hoa Phi hơi giật mình, cậu ta nói: “Chị, có phải chị đã phát hiện ra điều gì rồi không?”

Hy Nguyệt khều nhẹ tóc mai bên mép tai để che đậy biểu cảm bất thường trên khuôn mặt mình và nói: “Không… Không có gì.”

Hoa Phi rất nhạy cảm, cậu ta cảm giác được nhưng không vạch trần.

“Chị, trên thế giới này không thể nào có hai người hoàn toàn giống hệt nhau, mặc dù Tần Nhân Thiên và anh Thời Thạch có ngoại hình giống nhau nhưng tính cách của họ lại hoàn toàn không giống nhau. Tần Nhân Thiên sẽ không bao giờ có thể là anh Thời Thạch, anh Thời Thạch cũng không thể nào trở thành Tần Nhân Thiên được.”

Hy Nguyệt giống như bị một viên đạn bắn trúng, cô đứng bật dậy từ trên ghế, mặt mày tái nhợt chẳng khác gì đá vôi, đến cả môi cũng trở nên trắng bệch.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv