Chương 1616
Tư Mã Ngọc Như buồn bực không thôi, dù cô ta ám chỉ thế nào, Lục Vinh Hàn vẫn không nghĩ tới cổ phần công ty.
Lục Vinh Hàn nhìn cô ta với vẻ sâu kín, ánh mắt hàm súc mà ý vị sâu xa: “Em muốn làm thế nào?”
Tư Mã Ngọc Như hung hăng nuốt nước miếng: “Anh không thể chia nửa cổ phần công ty của Lục thị cho Ngọc Thanh sao? Có cổ phần công ty, Ngọc Thanh chính là cổ đông lớn của Lục thị rồi, cả đời Lục Lãnh Phong cũng không dám dễ dàng động đến nó.”
Trên mặt Lục Vinh Hàn xuất hiện ba vạch đen: “Em sớm nên dừng suy nghĩ như vậy đi, đừng có mơ. Dựa theo gia quy, anh chỉ có thể kế thừa và quản lý cổ phần, không thể chia chác, nói cách khác, cổ phần công ty là của cả nhà họ Lục, không thuộc về một mình anh.”
Tư Mã Ngọc Như quả thực là chịu sự đả kích vô cùng lớn: “Vậy tại sao ông cụ có thể cho Hy Nguyệt mười phần trăm cổ phần công ty ở trong di chúc, còn cho đứa con vừa sinh ra của cô ta mười phần trăm cổ phần công ty?”
Lục Vinh Hàn nhún vai: “Mỗi một người đứng đầu có thể tự do kiểm soát hai mươi phần trăm cổ phần công ty. Ông cụ chia hai mươi phần trăm cổ phần công ty này cho Hy Nguyệt và đứa bé, điều này cũng tương đương cổ phần vẫn được kiểm soát ở trong tay Lãnh Phong, không bị thất thoát ra bên ngoài. Ông cụ làm như vậy, là để bảo đảm địa vị bà chủ của Hy Nguyệt ở nhà họ Lục.”
Nghĩ tới chỗ này, Tư Mã Ngọc Như liền tức giận bất bình, tâm lý mất thăng bằng.
“Cũng là xuất thân bình dân, chỉ bởi vì ông của cô ta đã cứu ông cụ, nên cao hơn em một bậc, ngồi vững ở vị trí bà chủ sao?”
Lục Vinh Hàn khoát tay: “Nhà họ Lục coi trọng hai chữ trung thành nhất, đối với thuộc hạ trung thành và tận tâm thì tuyệt đối sẽ không bạc đãi, huống chi là liều mình cứu chủ. Hơn nữa, ông cụ đã âm thầm khảo sát cháu dâu Hy Nguyệt này trọn mười năm, bằng không ông cụ cũng không có khả năng yên tâm lập cái di chúc như vậy.”
Tư Mã Ngọc Như cắn cắn môi, vẻ xảo trá hiện lên từ đáy mắt: “Đã có thể tự do phân phát hai mươi phần trăm cổ phần công ty, vậy anh chia cho Ngọc Thanh, hai đứa con trai này của anh không thể được đứa này mất đứa khác đâu.”
Lục Vinh Hàn dập tắt xì gà trong tay: “Được rồi, tài sản cá nhân của anh có thể để lại cho Ngọc Thanh, nhưng cổ phần công ty thì không được, trước không nói gia quy nhà họ Lục không cho phép, thì chỉ bằng vào tư chất của Ngọc Thanh, thì nó không kinh doanh được.”
Khóe miệng Tư Mã Ngọc Như như bị ong vò vẽ đốt, gần như đến tận dái tai.
“Nó rất thông minh, chỉ là không có ai bồi dưỡng mà thôi, chỉ cần anh bồi dưỡng nó, chắc chắn nó sẽ không thể kém hơn Lục Lãnh Phong.”
Lục Vinh Hàn bật cười một tiếng: “Lúc Lãnh Phong bằng tuổi nó, đã là thần ở ngành IT rồi. Tầm nhìn đầu tư của nó, ngay cả ông già anh đây còn mặc cảm. Ngọc Thanh không kế thừa gen của nhà họ Lục chúng ta, nó kế thừa tài nấu nướng của nhà họ Tư Mã, nếu em thật sự thương nó, thì nên để nó đi làm chuyện nó thích.”
Tư Mã Ngọc Như suýt chút nữa đã hôn mê.
Đều do Hy Nguyệt làm hại, để Lục Vinh Hàn cho rằng con trai mình chỉ có thể làm đầu bếp, cô ta nhất định phải thay đổi quan niệm của Lục Vinh Hàn.
Cô ta quyết định, từ nay về sau, sẽ không cho Tư Mã Ngọc Thanh vào phòng bếp.
Trong phòng trên tầng, Hy Nguyệt lần lượt kiểm tra đồ dùng của bọn trẻ, đề phòng có người hạ độc.
Nếu đã không nể mặt mũi với Tư Mã Ngọc Như, thì không có gì mà cố kỵ.
Cô sai người sắp xếp một người canh gác ở tầng ba, như vậy sẽ không có ai có thể tùy tiện ra vào nữa.
Trong lòng Tư Mã Ngọc Như luống cuống, cô ta vốn đang âm thầm lập kế hoạch ra tay với Kiến Diệp, hiện tại thì càng thêm khó khăn.