Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 1502





Chương 1502

Ngọc Linh có chút thất vọng, cậu chủ này chẳng lẽ là Liễu Hạ Huệ chuyển thế sao, sao có thể dửng dưng không quan tâm chứ?

Lúc đi lướt qua nhau, cô ta cố tình nghiêng cơ thể ngã vào người của Đỗ Chấn Diệp, hai cánh tay quàng qua cổ anh ta.

Đỗ Chấn Diệp bị dọa đến mức vội vàng hất tay cô ta ra và đẩy người cô ta một cái.

Anh ta dùng sức hơi lớn nên Ngọc Linh đứng không vững, loạng choạng vài bước rồi ngã xuống đất một cái đau điếng.

“Ối dào, cậu chủ Đỗ, sao anh lại như thế chứ, vừa nãy tôi không cẩn thận trượt chân mới đụng phải anh, tôi không phải cố ý đâu, lẽ nào anh không biết thương hoa tiếc ngọc một chút nào sao?” Cô ta nấc nghẹn vài cái rồi khóc òa lên.

Đỗ Chấn Diệp liếc cô ta một cái: “Tôi thấy tôi không giống một người làm chút nào, ngược lại giống như bước ra từ quán bar ấy.” Miệng lưỡi anh ta vốn độc địa như thế.

Khuôn mặt Ngọc Linh đỏ bừng cả lên, ánh mắt khẽ chuyển động một cái và nhìn anh ta bằng ánh mắt lẳng lơ: “Thật ra tôi muốn nói cho anh biết cô chủ nhỏ đang đợi anh ở căn phòng trước mặt đấy.”

“Căn phòng nào cơ?” Đỗ Chấn Diệp không hề nghi ngờ cô ta.

“Đi đến căn phòng ở phía cuối hành lang.” Ngọc Linh vừa nói vừa đưa tay ra: “Anh có thể kéo tôi dậy không? Chân tôi bị trật rồi nên không tự đứng dậy được.”

“Nam nữ thụ thụ bất thân.” Đỗ Chấn Diệp ném một câu rồi lạnh lùng bước đi.

Ngọc Linh tức muốn nói máu, cô ta chỉ muốn đập đầu vào tường mà thôi.

Người đàn ông này xuyên không từ thời cổ đại đến sao?

Lại còn dùng những từ ngữ kiểu ‘nam nữ thụ thụ bất thân’ nữa chứ.

Ngực cô ta là cup F đấy, làm gì có đàn ông nhìn thấy lại không chảy máu mũi chứ!

Nhìn thấy Đỗ Chấn Diệp đi đến cửa phòng, cô ta nhanh chóng bò dậy và xông về phía cuối hành lang rồi đụng mạnh vào người Đỗ Chấn Diệp.

Đỗ Chấn Diệp không hề có sự phòng bị nên bị cô ta đụng vào trong căn phòng.

Khi anh ta quay người qua thì cô ta đã nhanh chóng khóa cửa phòng lại rồi.

Hai hàng lông mày thanh tú của Đỗ Chấn Diệp nhanh chóng chau hết lại, khi nhìn thấy căn phòng trống trải thì anh ta mới biết mình đã bị lừa rồi.

“Chết tiệt, cô rốt cuộc đang muốn làm gì đây, mau mở cửa ra!”

Ngọc Linh cởi bộ đồ người làm ra và để lộ thân hình đẫy đà: “Cậu chủ Đỗ, lẽ nào tôi trông không xinh đẹp sao?”

Đỗ Chấn Diệp để lộ ra vẻ nhạo báng: “Loại phụ nữ phẫu thuật thẩm mỹ thất bại như cô tôi thật sự là không thèm đấy.”

Khuôn mặt Ngọc Linh đột nhiên thay đổi sắc mặt: “Anh nói vậy, tôi là tự nhiên đó, tôi chưa từng phẫu thuật thẩm mỹ qua.”

Khóe mắt của Đỗ Chấn Diệp nhìn thấy một con dao rọc giấy ở trong cái hộp bút đặt trên bàn làm việc thì nhanh chóng đưa tay ra rút vao dao ra.

Ngọc Linh nhìn thấy, khuôn mặt cô ta đột nhiên từ đỏ tía trở nên trắng bệch: “Anh…anh muốn làm gì thế?”

Đỗ Chấn Diệp cười lạnh lùng một cái: “Tôi không biết ai là người bảo cô đến đây nhưng chưa có người phụ nữ nào dám đùa giỡn với tôi như thế, nếu cô còn không mở cửa ra thì tôi sẽ trói cô lại và khắc lên trán cô ba chữ ‘đồ giả tạo’ để tất cả mọi người đều được chiêm ngưỡng.”


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv