Chương 1491
Tư Mã Ngọc Thanh hấn tay cô ta ra: “Cô à, cháu bây giờ muốn học làm pizza, cô đừng quấy rầy cháu.”
Đối với cậu mà nói, học nấu ăn so với ăn đồ ngon càng có thú vị hơn, bởi vì cậu cũng là một cậu bé có ước mơ.
Tư Mã Ngọc Như khóe miệng giật giật: “Nếu cháu muốn ăn pizza, cô sẽ đặc biệt mời một đầu bếp nổi tiếng từ Ý đến làm cho cháu ăn.”
Tư Mã Ngọc Thanh làm mặt quỷ với cô ta: “Cháu chính là muốn tự mình làm, cháu đã được di truyền sâu săc sừ ông nội, trời sinh bản thân đã có tài năng thần nấu ăn, cô không thể cản trở cháu được.”
Hy Nguyệt ôm lấy vai cậu: “Thần nấu ăn từ này dùng thật hay, sau này chúng ta hãy gọi Ngọc Thanh là thần nấu ăn có được không?”
“Được ạ, thần nấu ăn Tư Mã.” Lục Sênh Hạ và Hứa Kiến Quân vui vẻ vỗ tay, phụ họa theo, dường như đang cố tình kích thích Tư Mã Ngọc Như.
Tư Mã Ngọc Như tức giận sôi máu, nhỏ tiếng gào với đầu bếp:
“Cô thật là có thời gian rảnh rỗi, tôi muốn ăn đồ Âu Lục, cô lập tức đi làm ngay, đừng ở đây làm náo loạn với đám trẻ con nữa.”
Hy Nguyệt lạnh lùng liếc nhìn cô ta: “Mẹ nhỏ, chúng tôi không làm loạn, bữa trà chiều hôm nay của mọi người đều là pizza, nếu mẹ đói, có thể gọi đầu bếp khác làm.”
“Đúng vậy, bà nội vẫn đang chờ ăn bánh pizza của chúng cháu làm đấy, bà đừng ở đây quấy rầy chúng tôi, bà nội mà không ăn được bữa trà chiều, sẽ tức giận đấy.” Lục Sênh Hạ thè lưỡi với cô ta, cầm cục bột mì trên tay bắt đầu nào nặn.
Vẻ mặt Tư Mã Ngọc Như đỏ bừng, từ đỏ chuyển sang tím, từ tím lại lộ ra màu nước sốt vàng óng.
Cô ta biết Hy Nguyệt cố ý, thật sự muốn lật cả bộ bàn lên, nhưng như thế này, Hy Nguyệt sẽ có lí do để thi hành gia quy, cô ta không thể mắc bẫy.
Điều cô ta phải làm bây giờ là giúp Kiều An lập kế hoạch thật tốt.
Cô ta đã bị Lục Lãnh Phong giam cầm, nhất định phải nghĩ cách giúp cô thoát ra mới được.
Bọn trẻ cùng với đầu bếp làm đánh bánh và chuẩn bị hỗn hợp nhân bánh.
Hy Nguyệt ở bên cạnh cũng học làm.
Mọi người mỗi người làm một chiếc pizza nhỏ khoảng sáu tấc, và làm trà sữa tất lụa.
Tư Mã Ngọc Thanh hào hứng gọi cả nhà đến để cùng nhau thưởng thức.
Kiến Dao liếc nhìn chiếc bánh pizza trên bàn, không ngừng mấp máy miệng nhỏ: “Pizza…Dao ăn Pizza.”
Kiến Diệp khoa chân múa tay trên người bà nội: “Chị ăn…Kiến Diệp ăn…”
Mọi người đều bị làm cho ha ha cười lớn.
“Hai con mèo nhỏ tham ăn, chúng còn chưa mọc răng, chỉ có thể uống sữa, không thể ăn pizza.” Bà cụ cười nói.
Bà Lục gọi bà vú pha sữa bằng nước ấm mang tới, đưa cho bọn trẻ, tránh việc chúng thèm ăn.
Lục Vinh Hàn đặc biệt chọn cái bánh con gái mình làm, mặc dù bánh nướng lên có chút cháy nhưng hương vị vẫn là không tệ.
“Con nướng bánh để lửa hơi lớn một chút.” Lục Sênh Hạ xấu hổ cười một cái.
“Không sao, bố chính là thích ăn lửa hơi lớn một chút.” Lục Vinh Hàn nhìn con gái đầy cưng chiều. Cho dù con làm ngon hay không ngon, đối với ông ấy đều là ngon nhất.
Bà cụ cắn một miếng pizza trên đĩa và gật đầu: “Cái pizza của bà nướng rất vừa, vỏ bánh giòn, hỗn hợp nhân bánh thì rất đặc biệt, hương vị so với ăn ở bên ngoài hoàn toàn khác biệt.”