Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 1437





Chương 1437

Lục Lãnh Phong xoa đầu cô.

“Vậy chúng phải tìm hiểu sâu hơn sao?” Đôi mi dài của cô khẽ lóe lên một tia ranh mãnh, tựa như một con bướm bay qua cành hoa.

Lục Lãnh Phong ôm lấy vai cô, ánh mắt dần dần thâm trầm, như bị ánh hoàng hôn làm nhòe đi: “Rốt cuộc là hồ ly cũng sẽ bị lộ đuôi. Chúng ta chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi.”

Cô khẽ gật đầu: “Cũng đúng, vấn đề của mẹ nhỏ vẫn nhạy cảm hơn. Chúng ta phải lo lắng cho quan hệ giữa bố và Sênh Hạ, chỉ cần chờ cô ta chủ động lột mặt lạ ra.”

Sau bữa tối, cả hai người cùng trở lại nhà họ Lục.



Ở đầu kia của thành phố Long Minh, Kiều An bị bảo vệ nghiêm ngặt và bị cấm đi ra khỏi biệt thự.

Cô ta tuyệt vọng chán nản.

Cứ tưởng gặp bà cụ là có thể nhìn thấy mặt trời rồi, nhưng không ngờ qua bao nhiêu ngày nay, nhà họ Lục vẫn không hề động tĩnh gì.

Bên ngoài vang lên tiếng động cơ xe, cô lao ra bên cửa sổ, nhìn thấy Lục Lãnh Phong từ trong xe bước ra, đôi mắt cô ta lim dim bừng lên tia sáng rực rỡ như sao băng.

“Lãnh Phong, cuối cùng anh cũng đến gặp em và con rồi!”

Cô ta mừng rỡ khóc, rồi vội vàng đẩy chiếc nôi lên: “Bảo bối, dậy đi, bố đến rồi, bố đến thăm con này.”

Lục Lãnh Phong khuôn mặt vô cảm lạnh lùng liếc nhìn đứa nhỏ: “Kiều An, dũng khí của cô càng ngày càng lớn nhỉ.”

Kiều An nghẹn ngào, lộ ra bộ dáng đáng thương: “Lãnh Phong, đứa nhỏ là con anh, với Finn một chút quan hệ cũng không có, nếu như anh không tin lời em, anh có thể đi kiểm tra quan hệ bố con.”

Lục Lãnh Phong bóp cằm cô, ánh mắt anh lướt qua khuôn mặt cô như một thanh kiếm sắc bén: “Tốt hơn là cô nên biết cô đang ở đâu, đừng có hoang tưởng, đứa nhỏ không phải là công cụ để cô có thể lợi dụng.”

Kiều An kịch liệt rùng mình, dưới chân dâng lên một cơn ớn lạnh: “Em… em chỉ mong đứa nhỏ có thể được nhìn thấy anh mỗi ngày.”

Lục Lãnh Phong khóe miệng gợi lên một vòng cung hẹp và u ám lạnh lùng: “Tôi có thể làm theo ý của cô.”

Anh nhẹ nhàng vẫy vẫy tay, Hùng Văn bước tới bế đứa nhỏ từ trong nôi.

Kiều An giãy dụa kịch liệt, sắc mặt cô ta tái mét định lao tới định giật lấy đứa trẻ nhưng lại bị Lục Lãnh Phong đẩy ra.

Kiều An ngã xuống đất khóc lớn: “Trả đứa bé lại cho em, anh không thể bắt nó đi, nếu không có con, em sẽ không thể sống được.”

Anh không thể chỉ muốn đứa bé, mà không muốn cô, anh ta phải đưa ba người họ cùng nhau vào nhà họ Lục.

“Nếu cô còn muốn gặp đứa bé, phải thành thật một chú, nếu không hôm nay sẽ là ngày chia tay của cô với đứa bé.”

Lục Lãnh Phong lạnh lùng nói ra những lời đe dọa.

Kiều An bò tới ôm lấy hai chân của anh: “Nếu anh muốn mang đứa bé đi, em sẽ tự sát. Anh không muốn em chết, đúng không, anh cần có em.”

Đôi mắt đen như băng của Lục Lãnh Phong xẹt qua, anh cúi đầu xuống bên tai cô ta nói ra vài câu, thần kinh cả người cô ta đều giật giật: “Lãnh Phong, anh không thể làm như vậy, nó là con của anh, thực sự là con của anh.”

“Không thành vấn đề.” Giọng nói của Lục Lãnh Phong cực kỳ lạnh lùng.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv