Bạ cụ ngừng lại một chút, giọng điệu hơi thay đổi: “Sau khi ông cụ tiếp quản gia nghiệp thì trên cơ bản nơi này đã bị bỏ hoang, cũng không còn dùng để giam giữ ai nữa.”
Hy Nguyệt hít một hơi thật sâu, không ngờ nhà họ Lục lại có một nơi như thế này.
Chú họ nhìn Trần Lục hơi mềm lòng một chút rồi năn nỉ bà cụ: “Lão tổ tông hãy niệm tình của con tha cho cô ấy một lần đi, con nhất định sẽ đưa cô ấy về và dạy dỗ nghiêm khắc.”
Bà cụ mím chặt môi và trầm giọng nói: “Sau khi xảy ra chuyện của Kiều Sam thì mẹ đã bàn bạc với anh trai con sẽ sơn sửa lại Tĩnh An Tuyển, sau này những con cháu phạm lỗi lớn sẽ xử lý theo quy định của gia tộc và bảo vào đó sám hối cho đến khi nào hiểu chuyện mới được ra ngoài, trước khi hãy phạt Trần Lục ba tháng, nếu như nó thành tâm sửa đổi thì thả nó ra sau.”
Chú họ nghe bà cụ nói thế thì thở phào nhẹ nhõm, không phải giam giữ suốt đời thì tốt rồi: “Vâng, hãy làm theo ý mẹ đi ạ.”
Sau khi họ rời khỏi, bà cụ đã bảo quản gia đưa ra thông tin xử phạt lên trang mạng của gia tộc.
Chỉ cần làm những việc có ảnh hưởng nghiêm trọng thì đều được đưa tin lên trang mạng nội bộ của gia tộc để răn đe.
Vừa nhìn thấy ba chữ Tĩnh An Tuyển mọi người đều bắt đầu bàn tán xôn xao.
Lục Sênh Hạ vừa nhìn thấy thông đã đã vội vàng chạy đến phòng của Hy Nguyệt: “Chị dâu, em nghe nói cái cô nổi tiếng trên mạng kia đã bị nhốt ở Tĩnh An Tuyển trong truyền thuyết, thật quá chấn động mà, cô ấy chắc là người đầu tiên bị nhốt ở đó sau bao nhiêu năm đó.”
“Ở một ngọn núi bỏ hoang phía ngoại ô, nghe nói chỗ đó bốn bề đều là vách núi, chỉ có một con đường dẫn vào đó thôi nên muốn trốn cũng không cách nào chạy thoát được.”
Lục Sênh Hạ nói với vẻ mặt thần bí: “Điều đáng sợ nhất chính là ở đó có ma đó.”
Hy Nguyệt bật cười: “Trong đó không phải có một cái Phật đường sao? Có Phật ở đó sao lại có ma chứ?”
“Thời kỳ dân quốc những con cháu phạm tội lớn đều bị bắt nhốt vào trong đó cho đến khi chết đi. Em nghe nói những người bị nhốt đều chết trong đó đấy, oan hồn chưa siêu thoát thì làm sao mà không có ma chứ?”
Lục Sênh Hạ vừa nói vừa vuốt vuốt lấy cổ mình như thể muốn vuốt đi những cơn da gà đang lên từng cơn.
Hy Nguyệt sờ sờ vào đầu cô: “Cụ bà đã ra lệnh sơn sửa chỗ đó lại rồi, hơn nữa những người đó cũng đã chết nhiều năm rồi, bây giờ cũng đã đầu thai chuyển thế rồi nên không còn ở đó nữa đâu.”
Lục Sênh Hạ bĩu môi: “Không phạm lỗi sẽ không phải chết, cái cô nổi tiếng trên mạng kia thật không biết trời cao đất dày mà, lại dám viết đoạn lời nhạc nhạo báng chị và anh hai sao, em nghĩ chắc cô ấy không muốn sống nữa rồi.”
Trên khuôn mặt của Hy Nguyệt để lộ vẻ khinh bỉ: “Nếu cô ấy là một người phụ nữ đàng hoàng thì sẽ không ôm ấp với một người đàn ông đáng tuổi bố mình rồi.
Lục Sênh Hạ cũng khinh thường hừ một tiếng: “Nói cũng phải, cô ấy cũng chỉ là loại tham tiền thôi.”
Lúc trời vừa chập tối thì Lục Lãnh Phong đã quay trở về.
Lục Sênh Hạ chống nạnh và dùng ánh mắt khó chịu liếc anh một cái: “Anh hai, sao em lại cảm thấy Kiều An lại chết đi sống lại thế hả? Anh có phải là quá dung túng người phụ nữ đó không? Tại sao anh vẫn chưa đuổi cô ta ra khỏi biệt thự và cắt đứt quan hệ, sau này cũng không gặp lại cô ta nữa hả?”
Lục Lãnh Phong xoa xoa cái đầu nhỏ nhắn của cô bé: “Chuyện của người lớn con nít không nên hỏi nhiều.”
Lục Sênh Hạ phồng hai bên má lên: “Anh không phải là có gì đó với Kiều An đấy chứ? Nếu như đứa con của Kiều An là con riêng của anh thì chị dâu chắc chắn sẽ ly hôn với anh rồi dẫn theo những đứa cháu dễ thương của em rời khỏi nhà họ Lục và gả cho người khác đấy, sau này anh cũng sẽ không cưới được một người vợ tốt như thế nữa đâu, anh chỉ có thể ở bên cạnh những con hồ ly tinh mà thôi.”