Vào buổi tối, Hy Nguyệt đã ngồi ở bên cửa sổ rất lâu.
Cô không hiểu vì sao Tư Mã Ngọc Như lại trở nên như vậy.
Lục Lãnh Phong bước tới và quàng lấy đôi vai của cô: “Được rồi, đừng nghĩ nữa, chuyện này không phải là lỗi của em.”
“Mẹ nhỏ đã thay đổi rồi, cô ta đã không còn muốn làm loại người của trước đây nữa.” Cô như đang suy nghĩ đến điều gì và nói.
“Có lẽ thật sự đến thời kỳ mãn kinh nên cả người cô ta càng ngày càng trở nên nhạy cảm thôi.” Lục Lãnh Phong nhún vai và nói với giọng điệu trầm thấp.
“Sau này em nên làm gì đây?” Cô khẽ cau mày lại và hiện lên một tia lo lắng giống như bị bao phủ bởi một làn sương mỏng.
“Hãy làm những chuyện mà em nên làm, không cần phải lo lắng về cô ta quá nhiều.” Lục Lãnh Phong an ủi.
Cô cầm lấy ly sữa bò ở trên bàn và uống một ngụm: “Em nghe nói rằng gần đây bố đều qua đêm ở trong phòng của mẹ, mẹ nhỏ sẽ không vì cảm nhận được sự lạnh nhạt nên mới trút giận lên người em đấy chứ?”
Lục Lãnh Phong im lặng một hồi, sau đó kéo cô vào lòng: “Đừng suy nghĩ, mau lên giường đi.”
Những việc này, bố đương nhiên sẽ lo liệu ổn thỏa.
Vào thứ Sáu, một phái đoàn doanh nghiệp từ nước ngoài đã đến thăm Thành phố Long Minh.
Phòng Thương mại Thành phố Long Minh đã tổ chức một bữa tiệc rượu hoành tráng.
Lần này khách đến thăm là thành phố Tinh Không để nhất tài phiệt, vợ của chủ tịch tập đoàn Đỗ Thị, Hoa Vô Song, phó chủ tịch Đỗ Tuyết Phù, cậu chủ của Đỗ Thị, Đỗ Chấn Diệp và cô chủ Đỗ Di Nhiên.
Lục Lãnh Phong là người cuối cùng bước vào.
Đỗ Di Nhiên vừa nhìn thấy khí thế như con trời của cậu chủ Lục Thị.
Anh giống như một vị thần từ trên trời giáng xuống, cao quý, tao nhã, hoàn mỹ, lạnh lùng, ánh sáng chói mắt khiến người ta suýt nữa không mở nổi mắt.
Đỗ Di Nhiên cảm thấy cạn kiệt vốn từ vựng tiếng Trung đã học và không thể miêu tả hết vẻ đẹp của Lục Lãnh Phong.
Đỗ Chấn Diệp thấy cả người cô ta đờ đẫn, khóe miệng nhếch lên một nụ cười giễu cợt: “Tôi còn tưởng rằng trên đỉnh đầu cô có mắt, không để ý đến bất kỳ người đàn ông nào, không ngờ được cũng có lúc phẩm phải thói mê trai.”
Đỗ Di Nhiên đột nhiên tỉnh táo lại, hai má ửng đỏ, tức giận trừng mắt nhìn cậu ta một cái: “Thằng nhóc thối, im miệng cho tôi.”
Đỗ Chấn Diệp vỗ vai cô: “Đừng ngại, cô có tầm nhìn rất tốt, nhưng Lục Lãnh Phong, người đó chính là chủ tịch tập đoàn Đế Vương, chiến thần huyền thoại trong giới kinh doanh, lại khiến Phố Wall kinh hãi.”
Cậu ta học kinh doanh tại Harvard, và vụ thua mua của tập đoàn Đế Vương là một trong những khóa học kinh điển của Trường Kinh doanh Harvard trong những năm gần đây.
Một tia sùng bái lóe lên trong mắt Đỗ Chấn Diệp: “Thì ra anh là đế nhất cậu chủ Lục ở Thành phố Long Minh, thật xứng với danh tiếng của anh.”